Chương 5: Lần Đầu Mình Gặp Nhau Anh Đã Thấy Em Đẹp Rồi

Sau bốn mươi năm, hầu hết mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi.

Du Dao có rất nhiều điều muốn hỏi, song cũng chính vì thế nên cô mới không biết phải bắt đầu từ đâu.

Băn khoăn không rõ Dương Quân – người bạn thân nhất của mình hiện đang ở đâu, cô từng suýt buột miệng hỏi Giang Trọng Lâm, nhưng nghĩ lại thì thấy hai người bọn họ vốn chẳng thân thiết gì, sự gắn kết duy nhất giữa họ là cô.

Nếu cô tạ thế, bốn mươi năm lại trôi qua, rất có thể Giang Trọng Lâm đã sớm cắt đứt liên lạc với Dương Quân rồi.

Bụng bảo dạ vậy nên Du Dao do dự lắm, song cô không ngờ Giang Trọng Lâm đã âm thầm liên lạc với Dương Quân, mà người bạn năm xưa vẫn còn nhớ rõ cô, vội vàng về nước để thăm cô.

Du Dao và Dương Quân ngồi trên giường trò chuyện hồi lâu, chủ yếu là Dương Quân kể về cuộc sống trong những năm gần đây của mình, Du Dao ngồi nghe, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, trêu ghẹo nhau đến lạc đề, hăng đến nỗi suýt quên cả thời gian.

Đến tận khi Du Dao thấy đoi đói thì câu chuyện mới tạm ngừng, cô đi đánh răng rửa mặt, định xuống nhà lấp đầy cái bụng.

Trong lúc Du Dao rửa mặt, Dương Quân đứng cạnh cửa tiếp tục lải nhải về cô cháu rượu của mình, "Cậu xem ảnh cháu mình này, đáng yêu lắm phải không? Con bé mười ba tuổi rồi, nó biết khiêu vũ, chơi được cả piano.

Còn đây là thằng cháu mới ba tuổi của mình, bụ bẫm cực…"

Du Dao thầm nghĩ, bạn tốt đã lên cả chức bà, trong lòng phiền muộn khôn tả.

Lúc hai người xuống lầu, Du Dao trông thấy một ông lão mập mạp đang ngồi cạnh Giang Trọng Lâm.

Cô kéo Dương Quân, nhỏ giọng hỏi: "Kia là anh già nhà bà đấy hả?"

"Đúng rồi." Dương Quân lập tức hiểu ý cô, che miệng thầm thì: "Bây giờ trông thế thôi chứ thực ra hồi trẻ ảnh bảnh lắm, dáng cũng đẹp, đến độ trung niên mới bắt đầu phát tướng lên."

Du Dao: Thảo nào.

Với cái tính khoa mẽ của Dương Quân, nếu có kết hôn thì thể nào cô nàng cũng phải tìm cho mình một tấm chồng đẹp trai.

Anh già mập bảnh bao rất hiền hậu, vừa tủm tỉm vừa mở lời chào hỏi Du Dao: "Anh nghe A Quân kể về em đã lâu, hôm nay mới may mắn được gặp, anh họ Hứa, tên là Hứa Tiên."

Du Dao: "Phụt." Giờ thì cô đã rõ rồi, xem ra lúc còn trẻ anh chàng là một người mồm mép láu lỉnh, bằng không đã chẳng dụ được Du Quân vào tròng.

Trong bữa sáng, Dương Quân ngồi bên cạnh Du Dao, cho cô xem những bức ảnh năm xưa, đa phần là ảnh cưới: "Tiếc nuối lớn nhất của đời tôi là trong đám cưới không có mặt bà, nên giờ tôi nhất định phải cho bà xem ảnh." Nói rồi, Dương Quân cho cô xem từng tấm ảnh, ông cụ Hứa Tiên đứng cạnh vợ mình, thỉnh thoảng chêm vào đôi câu, có thể thấy hai vợ chồng rất tình cảm.

Du Dao nhìn ảnh bạn thân mặc váy cưới, nghe bạn ríu rít, cô có chút thất thần, không nhịn được mà liếc Giang Trọng Lâm ở kế bên.

Anh cũng lẳng lặng ngồi nghe, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

"Khi ấy bọn anh hẹn hò đã lâu nhưng A Quân nhất quyết không chịu cưới, mãi đến năm ba mươi lăm tuổi mới đồng ý.

Anh còn tưởng mình có khuyết điểm gì khiến cô ấy không hài lòng nên không chịu gả cho anh.

Sau anh mới biết cô ấy định đợi tới khi nào tìm thấy em thì mới tổ chức đám cưới.

Cô ấy bảo nếu người bạn thân nhất không có mặt thì đám cưới sẽ không được viên mãn." Ông cụ Hứa Tiên thổn thức.

Vành mắt Dương Quân đỏ hoe, "Tụi mình từng ước định là bà phải làm phù dâu cho tôi nếu tôi lấy chồng.

Bà không có mặt, tôi cũng không tìm phù dâu khác, để dành vị trí đó cho bà đấy."

Du Dao không muốn để Dương Quân khóc tiếp, sợ bạn xảy ra chuyện gì nên đành nén nước mắt, cười hỏi ông lão Hứa Tiên: "Sau đó anh lừa A Quân của chúng em vào tròng bằng cách nào thế?"

Hứa Tiên cười đáp: "Cô ấy mang thai, mẹ vợ bảo bụng to mặc váy cưới sẽ không đẹp, thế là cô ấy mới chịu lấy anh."

Du Dao bật cười, "Quả đúng là A Quân yêu cái đẹp nhà mình." Còn một nguyên nhân khác, không ai nói ra song cô biết rất rõ.

Cô và Dương Quân là bạn đồng trang lứa, năm Dương Quân ba mươi lăm tuổi thì cô đã bật vô âm tín bảy năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!