Người sinh ra là ly biệt, chết đi là tương phùng
Buổi tối, gió sa mạc cuốn bay cát đá, Du Dao giữ chặt chiếc áo khoác quá khổ trên người, chăm chú xem trận thi đấu đang phát trên thiết bị đầu cuối.
Tiếng bình luận viên truyền ra từ bộ phận âm thanh, thoáng trở nên mơ hồ trong tiếng gió.
"Đội trưởng Giang Thụy của đội Chim Xanh đến từ Trung Quốc lại một lần nữa giành được chiến thắng cuối cùng của trận game!
Giang Thụy có thể được xem là vận động viên nổi tiếng truyền kỳ, trên sàn đấu của bộ môn e
-Sport đã không hề thua kém Tuần Khâu thế hệ trước, đây đã là lần thứ mười bốn cô đoạt ngôi vị quán quân trong sự nghiệp của mình!"
Theo lời bình, chiến trường giả tưởng khổng lồ kia lập tức biến mất, hơn một trăm đội viên dự thi đến từ các nơi trên thế giới tập hợp cùng nhau trên công cụ trôi nổi.
Du Dao đưa mắt về mấy người mặc đồng phục đỏ đang vây quanh bày tỏ niềm vui sướng với cô nhóc cười rạng rỡ ở giữa.
Du Dao cũng cười, nếp nhăn nơi đuôi mắt hơi rõ lên theo nụ cười của cô.
"Du Dao, làm gì đó, sao trốn ở đây một mình vậy?" Một giọng nói truyền tới từ sau lưng, Du Dao không quay đầu, trả lời:
"Em đang xem con gái em thi đấu. Em mà không xem thì thể nào lúc về con bé cũng trách em làm mẹ mà vô tâm cho coi."
Một người phụ nữ luống tuổi bưng tách cà phê đá ngồi xuống cạnh Du Dao, tuy chị nhuộm tóc màu tím pha xanh nước biển, mặc bộ váy dài sặc sỡ lạ kì, nhưng những nếp nhăn trên mặt vẫn tiết lộ tuổi của chị.
Chị ngó thiết bị đầu cuối trên tay Du Dao đúng lúc Giang Thụy mặc đồng phục đỏ cầm huy chương vàng xuất hiện, không kiềm được cười cảm thán,
"Chà, con gái em lại có thêm một chiếc huy chương vàng rồi, giỏi thật đấy."
Lúc này Giang Thụy đang phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải:
"Cảm nghĩ đạt giải à, đầu tiên vẫn là lời cảm ơn bất biến. Cảm ơn mẹ tôi, từ lúc vừa biết nói biết đi tôi đã theo mẹ cùng chơi game, là mẹ đã giúp tôi chiến thắng ngay từ vạch xuất phát."
Đội viên khác bên cạnh và người dẫn chương trình đều cười òa, Giang Thụy nói tiếp:
"Sau đó là cảm ơn bố tôi, hồi cấp ba không muốn học mà chạy đi chơi game, bố không đánh không mắng, còn ngăn không cho mẹ đánh tôi, hao tâm tổn sức đi tìm ngôi trường thể thao điện tử chuyên nghiệp tốt nhất…"
Du Dao nghĩ đến năm xưa, một ngày nọ thiếu nữ Giang Thụy phản nghịch về nhà thông báo cho họ với vẻ mặt ngầu lòi, rằng con bé phải nghỉ học để tham gia thi đấu, bắt đầu từ những cuộc thi tư nhân bình thường.
Quả thật phản nghịch không khác gì cô thời thiếu nữ, không hổ là con gái ruột.
Nhìn bộ dạng ra vẻ của con nhóc Dưa Hấu chết tiệt, Du Dao tức quá hóa cười, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của bố mình nhiều năm trước.
Nếu thầy Giang không cản, có lẽ cô sẽ đánh cho Dưa Hấu nát mông.
Với Du Dao, chơi game tất nhiên không vấn đề gì, nhưng con bé phải hoàn thành chương trình phổ thông và đại học.
Giang Thụy thì thấy, đại học làm gì, trong thời gian đó không biết cô bé có thể tham gia bao nhiêu trận thi đấu rồi.
Hai mẹ con một người đứng trên bàn một người chiếm sofa mổ nhau trên không, thầy Giang đứng ở giữa ngăn trở hỏa lực từ hai phía, hết khuyên bên này lại quay sang bên kia.
Cuối cùng dưới sự điều hòa của anh, Dưa Hấu vẫn phải lên đại học, nhưng không phải đại học Hải, mà là học viện đào tạo thể thao điện tử chuyên nghiệp.
"Dưa Hấu, kỹ năng chơi game của con đều là tự nghĩ ra, có thể là đứng đầu trong một phạm vi nhỏ, nhưng con không thể vì thế mà tự mãn, con phải đi đến những sân thi đấu lớn hơn, nhất định phải tiếp thu đào tạo chuyên nghiệp và nhiều thách thức hơn nữa, đây là việc con không có khả năng tự lần mò ra, cho nên con cần thầy dạy, cần đồng bạn.
Bố không phản đối con chọn nghề này, chỉ cần con thích thì bố sẽ ủng hộ, nhưng bố hi vọng con có thể chấp nhận đề nghị này, đi học tập rèn luyện bản thân trước có được không?"
Thầy Giang thuyết phục cả Dưa Hấu và Du Dao.
Cảm nghĩ đạt giải phía sau Du Dao thất thần không nghe rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!