Chương 47: Người Thương Tóc Bạc Tình Mãi Thắm Xanh

"Hai đoạn vừa rồi lần lượt trích từ hai quyển sách này, thầy nhớ thư viện trường ta cũng có cho mượn, nếu các trò hứng thú có thể tìm đọc trọn vẹn cả hai quyển. Vậy thì, bài học hôm nay kết thúc tại đây, các bạn sinh viên, chúng ta tan lớp."

Giang Trọng Lâm đứng trên bục giảng thu dọn đồ.

Tới dự thính ngoài sinh viên còn có cả người bên ngoài và một số thầy cô cùng trường, mỗi tháng các ngành ở đây đều mở một buổi giảng công khai đứng lớp trực tiếp, do những giáo sư trẻ nhất đến các vị nức tiếng lâu năm như Giang Trọng Lâm thay phiên phụ trách.

Tiết của một số giáo sư có ngoại hình hoặc vui tính, giảng bài sinh động thường ùn ùn người dự.

Với một giáo sư vừa lớn tuổi, vừa lên tiết rất ư nghiêm túc cứng nhắc, không nhiều người tới nghe anh giảng lắm, đa phần là sinh viên ban xã hội, người ngoài trường tham dự hầu hết đều là các học giả ít nhiều danh tiếng trong giới.

Dẫu không đầy ắp thính viên, đây vẫn là một buổi giảng chất lượng đến lạ.

Du Dao im hơi lặng tiếng lẫn vào từng hàng người.

Sáng dậy thầy Giang có vẻ không khỏe, khùng khục ho một hồi.

Hôm nay vừa khéo là ngày nghỉ của cô, Dưa Hấu đến trường, cô bèn bí mật lẻn tới Đại học Hải Thành cùng anh.

Thầy Giang trên bục giảng bài, Du Dao rúc vào một góc nghe.

Chỗ cô ngồi hết sức đắt giá phong thủy, hay sao nép cạnh cửa sổ trong căn phòng lớn hình quạt, trước mặt có một cây cột án ngữ và chiếc rèm buông.

Có thể nói người mờ nhạt nhất giữa một phòng đông đúc, không ai khác là Du Dao bị khuất hơn phân nửa.

Thật ra Du Dao cũng muốn nể mặt thầy Giang chăm chú nghe giảng lắm, mỗi tội vào thời điểm ai nấy đều nghiêm túc tiếp thu này, một cơn buồn ngủ quen thuộc lại ập tới.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những năm phổ thông sa đà, hễ ngồi trong lớp mà thấy mọi người chăm chỉ, cô tức khắc muốn đánh một giấc.

Hơn nữa cô còn quá quen với ngữ điệu kia của thầy Giang, chất giọng thanh nhẹ không nhanh không chậm tựa gió xuân, không những nghe dễ chịu mà còn khiến người ta buồn ngủ.

Du Dao ngờ rằng đây là di chứng hồi mang thai của mình, tối nào thầy Giang dưỡng thai cũng đọc bài cho con, vào tai cô là thành khúc hát ru, nghe chẳng mấy liền thiếp đi.

Vắn tắt là, Du Dao ngồi được nửa buổi đã gục, lớp tan lúc nào cũng không hay.

Lúc giật mình tỉnh dậy, cô ngẩng đầu láo liên, trông thấy một phòng trống rỗng.

Du Dao: … Tuyệt vời, thầy Giang hết giờ chả biết đi đâu mất rồi.

Giữa dòng suy nghĩ, cô phát hiện chiếc áo khoác đắp trên người mình.

Sọc xám quen thuộc, là chiếc cô chọn cho thầy Giang trước khi đi.

Chừng như có linh cảm, Du Dao nghiêng đầu, vừa khéo đối mắt với thầy Giang.

Anh ngồi sau lưng cô, đang xem quyển vở trong tay, biết cô tỉnh bèn ngẩng lên nhìn.

"Em dậy rồi? Trời hơi lạnh, ngủ ở đây coi chừng cảm, em về nhớ uống liều thuốc cảm." Giang Trọng Lâm khép vở, bảo.

Du Dao tằng hắng,

"Em biết rồi. Anh dạy xong khi nào thế, em không để ý… Mà sao anh phát hiện được em đấy? Em nghĩ bình thường giáo viên chẳng bao giờ chú ý chỗ này mới phải."

Thầy Giang mỉm cười, bởi lẽ anh không phải giáo viên mà là chồng cô nên mới phát hiện ra cô.

Kỳ thực, buổi giảng chưa bắt đầu bao lâu thầy Giang đã thấy vóc dáng cô học trò ngồi trong góc của hàng thứ bảy khá quen, nhưng cô giấu giếm tài tình quá, che kín mặt mày, lúc đấy thầy Giang không dám khẳng định.

Sau đó anh thi thoảng liếc mắt sang, bắt gặp nửa gương mặt của cô học trò đương ngáp dở, tức thì đoan chắc người ấy là Du Dao.

Tan lớp, người người rời đi, chỉ còn mỗi Du Dao không nhúc nhích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!