Dưa Hấu không đề cập đến chuyện tuổi tác của thầy Giang nữa, nhưng anh vẫn lo con sẽ bị cười chê ở trường vì mình.
Mấy ngày sau, anh kéo con lại hỏi han:
"Gần đây con còn cãi nhau với các bạn không?"
Dưa Hấu lắc đầu: Dạ không ạ.
Thầy Giang còn chưa kịp mừng thì đã nghe con gái nói tiếp:
"Con đánh cả lũ khóc xong chẳng đứa nào dám hó hé gì nữa."
Thầy Giang: …
"Con sẽ không bị bắt nạt đâu, mẹ từng bật mí với con là mẹ sắp làm cô giáo ở trường con, có mẹ che chở, con có thể lên làm đại ca rồi! Mẹ còn bảo bao giờ mẹ làm cô giáo thì sẽ lén dán thêm cho con một bông hoa cầu vồng. Đấy gọi là bám váy mẹ!"
Thầy Giang không dám tưởng tượng vợ mình đã dạy con những gì.
Anh cũng biết về dự định công việc của Du Dao, sau khi có chứng chỉ, cô đã xin vào làm ở trường mẫu giáo Dưa Hấu đang theo học, hiện đang chờ thông báo từ phía nhà trường.
"Hoan hô quý vị ơi! Mẹ được nhận rồi!" Du Dao bỗng nhảy ra khỏi phòng, tháo thiết bị đầu cuối ném vào lòng Giang Trọng Lâm:
"Anh xem đi, một lần qua luôn nhé!"
Cô bế Dưa Hấu lên, hai mẹ con khúc khích cọ má, thầy Giang cười nhìn vợ con rồi cúi đầu đọc thư mời nhận việc của Du Dao, lưu lại thời gian làm việc vào sổ ghi nhớ.
Sau đó, thầy Giang bảo:
"Đây là chuyện vui, hôm nay nhà mình ra ngoài ăn mừng nhé."
Du Dao ở nhà không để ý đến chuyện ăn mặc, nghe vậy thả con vào lòng Giang Trọng Lâm:
"Ok, để em đi thay đồ chải đầu đã."
Một nhà ba người thưởng thức bữa tối vui vẻ, sau đó lên tháp ngắm cảnh đêm.
Hệt như bao cặp cha mẹ bình thường khác, sau khi ăn xong, hai vợ chồng nắm tay con đi dạo dưới trời đêm, rôm rả nói chuyện lông gà vỏ tỏi, bật cười khi kể về chuyện hài hước mình ngóng được.
Dưa Hấu tuy không hiểu, nhưng thấy bố mẹ cười thì bé cũng cười theo.
Ba ngày sau, Du Dao chính thức nhận chức, từ đây một nhỏ một lớn phải đến trường mẫu giáo đúng giờ hằng ngày, ở nhà chỉ còn một mình thầy Giang.
Mấy năm nay sức khỏe thầy Giang đã khá hơn, hai năm trước nghỉ hưu rồi được mời về dạy ở Đại học Hải Thành, nhưng một tháng anh chỉ dạy mười ngày nhẹ nhàng như cũ, ngoài ra anh cũng đang làm việc với bạn bè trong giới để sắp xếp lại một số đầu sách phục vụ cho công tác thi cử.
Du Dao nhanh chóng tạo dựng được uy tín của trường mẫu giáo, bởi vì cô là người duy nhất có thể kiểm soát Dưa Hấu.
Lúc cô chưa phải là giáo viên ở đây, các thầy cô phải mất rất nhiều công sức để trông Dưa Hấu, không để bé ghẹo các bạn khác, nay có Du Dao thì Giang Dưa Hấu cứ phải gọi là ngoan một phép.
Không riêng gì Dưa Hấu mà các bé khác cũng rất thích cô Cá, thế nên chẳng bao lâu sau, Dưa Hấu lại về nhà với tâm trạng tủi thân.
"Mấy bạn đó toàn giành mẹ thôi, con không muốn làm bạn với các bạn ấy đâu." Dưa Hấu xót xa ôm chân bố than thở.
Du Dao ôm cái chân còn lại của thầy Giang, giơ một tờ bài thi, cũng với vẻ xót xa:
"Thầy Giang, thầy xem Dưa Hấu nhà thầy này, lần đầu thi chỉ được có năm điểm, đứng đầu lớp từ dưới lên đấy. Rõ ràng anh là học sinh giỏi mà sao con lại không giống anh vậy."
Thầy Giang ngồi trên ghế đang cầm giáo án, bị vợ và con mỗi người ôm một bên đùi, nghe hai người nói xong, anh thấy đầu mình nhưng nhức.
Anh đặt giáo án xuống, xoa đầu cả hai, an ủi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!