Chương 44: Chào Mừng Đến Với Lớp Học Của Cô Cá

Dưa Hấu được gửi đến trường mẫu giáo ở ngay gần nhà.

Hôm đó Du Dao và Giang Trọng Lâm đưa bé đến trường, ở cổng có rất nhiều đứa trẻ cũng đi học ngày đầu mếu máo níu tay bố mẹ không cho đi.

Giang Dưa Hấu – Giang Thụy thì khác hẳn, bé không hề bám bố mẹ tí nào, trái lại còn hớn hở theo giáo viên vào lớp.

Vì Du Dao từng nói đến trường mẫu giáo sẽ có rất nhiều bạn để chơi chung, Dưa Hấu nghe xong cực kì hào hứng, đã mong ngày đến trường từ hôm vừa báo danh.

Thấy Dưa Hấu đã vào trường, Du Dao bèn gọi Giang Trọng Lâm về nhà, không khó để nhận thấy nỗi lo hiện hữu trong mắt thầy Giang, cứ như muốn đứng ở đây đến tận khi con gái tan học.

Du Dao đẩy anh đi:

"Được rồi được rồi, bà tướng nhà mình sẽ ổn thôi, anh cứ yên tâm đi."

Thầy Giang thở dài:

"Anh sợ Dưa Hấu bắt nạt các bạn ấy chứ."

"Vậy thì cứ để cô giáo dạy con bé nên người thôi.

Này nhé, thầy đừng có xem thường trường mẫu giáo, chốn giang hồ thu nhỏ ấy cũng tàn khốc lắm đấy, mạnh được yếu thua, Dưa Hấu mà hổ báo thì sẽ có đứa hổ báo hơn trị nó.

Vừa vào giang hồ khó tránh khỏi phạm sai lầm, trời đất bao la rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, bao giờ con bé đánh nhau với mấy nhóc khó nhằn thì sẽ biết mình còn non cỡ nào, chứ em thấy gần đây nó bành trướng quá rồi."

Thầy Giang thấy nỗi lo chẳng những không giảm mà còn tăng, nhưng Du Dao phát biểu mấy câu lông bông thì kéo tuột anh về nhà.

Trường của Dưa Hấu vào học lúc chín rưỡi sáng, tan học lúc ba rưỡi chiều, ăn trưa tại trường.

Nhà vắng bóng con trẻ, hai vợ chồng bỗng có cảm giác như vừa mãn hạn tù đầy vi diệu.

Về đến nhà, Du Dao nằm ườn ra trên nệm mềm của Dưa Hấu, vừa thoải mái như đang trong ngày nghỉ lại vừa thấy trống trải, song nhiều hơn cả vẫn là cảm giác thư thái.

Trường mẫu giáo quả đúng là nơi cứu vớt các bậc phụ huynh thoát khỏi bể khổ.

Thầy Giang dù rất thích con gái nhưng khi bỗng nhiên không cần chăm trẻ thì cũng có chút lười biếng ngồi ngây ra trên sofa.

Ánh nắng lúc mười giờ sáng chiếu qua ô cửa, phủ lên người Giang Trọng Lâm, soi rõ cả những hạt bụi li ti trong không khí.

Anh mặc áo sơ mi trắng, hơi gục đầu, mắt nhắm nghiền, tay chống trán.

Hình dáng và khớp xương nổi lên nơi bàn tay ấy vẫn rất đẹp, thấp thoáng đường nét ngày trẻ, chỉ là lớp da bên ngoài sẽ đổi thay theo năm tháng —— tựa như một bông hoa đang từ từ khô héo, xem cánh hoa cuốn lên và chút màu sắc còn sót lại kia, có thể tưởng tượng khi còn khoe sắc nó đẹp đến nhường nào.

Du Dao nhìn thầy Giang đang sáng lên, cô và Giang Trọng Lâm, từ đôi vợ chồng son nữ lớn nam nhỏ nháy mắt biến thành chồng già vợ trẻ, lúc tâm ý vẫn chưa hoàn toàn thay đổi lại có con, mấy năm nay dưới ảnh hưởng của Giang Trọng Lâm, tình cảm của cô cũng dần lắng đọng, nhờ có con nên cô nhận thấy mối liên hệ giữa mình và anh càng thêm chặt chẽ, nhưng đồng thời, cũng vì có con mà hai người cũng mất đi cảm giác thân mật đơn thuần giữa người yêu với nhau trước kia.

Ngẩn ngơ một hồi, Du Dao ngồi dậy, bước đến quỳ một chân lên sofa, nắm lấy cằm thầy Giang.

Thầy Giang: ?

Bỗng dưng bị giữ cằm, thầy Giang không phản ứng kịp, hơi kinh ngạc nhìn cô.

Du Dao cười cười, cúi đầu hôn anh.

Thầy Giang: …

Sofa kêu sột soạt, hai vợ chồng cùng ngã xuống ghế, Du Dao buông tay, cố nén cười song không thành, bật cười thành tiếng:

"Sao lần nào anh cũng ngại ngùng thế hả?"

Thầy Giang bị cô đè xuống sofa đưa tay đỡ cặp kính bị lệch, hơi bất đắc dĩ đáp,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!