Chương 43: Nhanh Như Thỏ

Thầy Giang viết một bản kiểm điểm như đã hứa, mà Du Dao cũng nói được làm được, mua hẳn một cái khung về đóng bản kiểm điểm lại rồi treo ngay đầu giường phòng ngủ.

Cứ thế treo liền suốt ba năm.

Năm nay Dưa Hấu đã gần bốn tuổi, bé thông minh vô cùng, biết nói biết đi từ rất sớm.

Du Dao thường tự nhận xét con mình là một đứa trẻ khôn lanh, đảo mắt một cái là nảy ra ngay ý xấu.

Tuy hay ăn vạ và hơi bướng bỉnh, nhưng hễ bé ngoan là bố mẹ lại thấy yêu vô cùng.

Có lẽ vì bố mẹ thương Dưa Hấu từ nhỏ, đi đâu cũng dẫn bé theo nên cả nhà như dung hợp thành một bong bóng nước, càng thêm khăng khít gắn bó, mà cùng lúc đó, người làm cha mẹ đồng thời phải từ bỏ một phần bản ngã, hòa làm một thể với gia đình mình.

Theo dòng thời gian, khi bé con dần khôn lớn và trở nên độc lập hơn, bong bóng gắn kết mới lại tách ra thành những cá thể riêng biệt.

Ngày xưa Du Dao có mấy người bạn lập gia đình, thi thoảng có dịp tụ tập, đám bạn cô sẽ than thở rằng sau khi có con, các cô dường như không còn là chính mình, không còn được tự do khi phải làm tròn vai một người mẹ.

Du Dao từng cho rằng cuộc sống đó quá khó để tưởng tượng, trong suy nghĩ của cô, độc lập và tự do là điều quan trọng nhất của con người.

Song sau mấy năm trải nghiệm cuộc sống mới, cô nhận ra nó không khó chấp nhận như mình từng tưởng.

Ở đời có cay đắng ngọt bùi, tất cả là do mình lựa chọn, quan trọng nhất vẫn là thái độ của bản thân.

Cá nhân Du Dao có thái độ rất tích cực, vì nghĩ con trẻ trước ba, bốn tuổi rất cần sự đồng hành của cha mẹ, sau khi nắm rõ tình hình tài chính trong nhà, cô tạm gác lại dự định tìm việc để tập trung chăm sóc con cùng Giang Trọng Lâm, tiện thể nghiên cứu núi sách chuyên môn để chuẩn bị cho việc thi lấy chứng chỉ.

Giờ Dưa Hấu đã gần đến tuổi học mẫu giáo, Du Dao quyết định đi thi, tiếp tục công việc cũ là làm giáo viên mầm non.

Thời nay, để trở thành giáo viên mầm non thì cần có mười hai loại chứng chỉ, vì có hoàn cảnh đặc biệt, cô phải nhờ thầy Giang can thiệp mới giành được một suất thi ngành Giáo dục Mầm non vừa mở tại Đại học Hải Thành, lấy văn bằng mới.

Du Dao là người thuộc phái hành động, đã đạt được chín chứng chỉ, sáng nay cũng dậy sớm để đi thi tiếp.

Trước khi đi, Du Dao thành kính vái lạy thánh học nhà mình, thầy Giang bất lực dung túng cho hành vi mê tín dị đoan của vợ.

Du Dao vái xong còn hô:

"Thánh học, mau tiếp thêm sức mạnh cho em!"

Thầy Giang chớp mắt nhìn vợ đang ngửa mặt chờ, cuối cùng lại gần hôn lên trán cô, đoạn nhẹ nhàng động viên:

"Được rồi đấy, đi đi, em sẽ làm được thôi."

Sau khi được thánh học phù hộ, Du Dao dạt dào niềm tin thi đỗ, phấn khởi bế cô con gái đang gà gật lên hôn chùn chụt mấy cái:

"Dưa Hấu cũng tiếp thêm sức mạnh cho mẹ nào!"

Dưa Hấu bị đánh thức mơ màng hôn lên má mẹ theo bản năng.

Du Dao hài lòng đặt con gái xuống, chỉnh trang lại quần áo, cầm tài liệu đi đổi giày rồi ra ngoài, thầy Giang ôm Dưa Hấu đang dụi mắt đứng ở cửa tiễn cô.

Lúc Du Dao mở cổng nhà, cô ngoái lại dặn:

"Trưa nay mẹ không về, hai bố con ở nhà nhớ phải ngoan, uống thuốc ăn cơm đầy đủ đấy nhé, rõ chưa?"

Dưa Hấu giơ hai bàn tay mũm mĩm ra dấu OK, cười toe đồng ý với mẹ.

Ngay khi Du Dao vừa khuất bóng, Dưa Hấu lập tức cục cựa trượt xuống đất, ôm đầu gối bố Giang, phóng ánh mắt xin xỏ từ con gái đáng yêu đẳng cấp thế giới về phía bố:

"Bố ơi, hôm nay mẹ không ở nhà, bố con mình ra ngoài chơi đi bố, mình đi khu vui chơi trẻ em được không bố?".

||||| Truyện đề cử:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!