Du Dao thật sự muốn ém tịt ký ức thời hậu sản vào một góc trí nhớ.
Độ ấy mệt không tả nổi, cô phải vừa chăm con vừa luyện tập để lấy lại vóc dáng, đến khi có thời gian thả lỏng, cô bỗng nhận ra mùa xuân đã trôi qua tự bao giờ.
Chớp mắt đã tới tháng Bảy, đã gần một năm kể từ ngày cô vượt thời gian đến đây.
Dưa Hấu đã học được cách lật người.
Hôm đó Du Dao đang nằm trên giường đắp mặt nạ mắt vớt vát đôi quầng thâm vĩ đại của mình, Dưa Hấu nằm ngay cạnh, mẹ vừa lơ đễnh, con bé đã lật mình.
Du Dao nghe tiếng liếc sang, thấy Dưa Hấu nằm đè lên chăn, cứ mở miệng ê a mãi, sắp chảy ra dãi ra ngoài.
Du Dao nhanh tay rút khăn giấy đi lau, đoạn nổi hứng lật con gái lại, bảo:
"Dưa Hấu lật cái nữa đi con!"
Chẳng biết có phải nghe hiểu lời mẹ cổ vũ hay không, Dưa Hấu ra sức trở mình lần nữa.
Du Dao nâng tay giữ mặt nạ, nhảy xuống giường, đẩy cửa thư phòng gọi Giang Trọng Lâm,
"Mau vào mà xem, con gái anh biết lật người rồi này."
Giang Trọng Lâm hối hả đi ra, hai vợ chồng vây quanh Dưa Hấu chờ đợi.
Tiếc nỗi hình như làm hai lần xong bé cũng đuối, bảo gì cũng không chịu lật nữa.
Mãi đến buổi tối, Giang Trọng Lâm mới được chứng kiến kĩ năng mới của con.
Dưa Hấu vểnh mông trở mình rồi ngửa người mãi không úp sấp về được, cứ như chú rùa bất hạnh bị lật mai.
Du Dao trông vậy thì buồn cười, mua hẳn một cái gậy trêu mèo, cứ ưa cầm trước mặt Dưa Hấu để con gái lật người rồi huơ huơ nhử bé rướn cổ ẹo tới ẹo lui.
Dưa Hấu bé tí mà kiêu, tóm không được cái thứ lượn qua lượn lại kia thì cáu kỉnh, bắt đầu to giọng kêu a a, quăng chân đấm tay nện bùm bụp lên chăn.
Du Dao búng một quả bóng đỏ mềm mại tới chỗ Dưa Hấu, đoạn ung dung ngồi xem con bé vật lộn.
Tay bé nhỏ nhắn không giữ được quả bóng tròn to thế kia, động tác nắm cũng không thạo, thành ra thường chỉ tiếp xúc với bóng chứ không tài nào cầm được.
Chẳng chốc sau Dưa Hấu lại nổi nóng, càng ê ra sức bắt bóng càng chạy xa, cuối cùng lăn luôn xuống giường.
Du Dao chỉ lo cười, chẳng có vẻ gì là muốn giúp một tay.
"Này thì bắt nạt bố hả, giờ bạn bóng bắt nạt lại con đấy."
Bóng đỏ lăn tới cửa thì đụng phải một đôi dép, dừng lại.
Thầy Giang khom lưng nhặt bóng, chùi sơ qua, đoạn thả về tay con gái để bé ôm bằng hai tay.
"Nghe nói cây phượng bên quảng trường Phượng Vĩ nở hoa rồi, em ở nhà cũng kha khá, nay ra xem chứ? Vừa hay trời đẹp, Dưa Hấu cũng tranh thủ đi hít thở không khí, em thấy sao?" Giang Trọng Lâm hỏi.
Mắt Du Dao sáng rỡ,
"Duyệt, đi thôi đi thôi!"
Quảng trường rực thắm sắc phượng, xa trông như lửa hừng hực đỏ, gần ngắm tựa tà dương trải khắp, tấm tắc thay mỹ cảnh nao lòng người.
Đành một nỗi người thưởng hoa cũng tới đông nghịt, cái ồn ã náo động át đi phần nào vẻ đẹp trước mắt.
Song, nhiều hơn cả là lớp lớp người săn ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!