Chương 39: Một Nhỏ Một Lớn

Đúng như lời cô y tá nói, ca phẫu thuật kết thúc chỉ sau chưa đầy nửa tiếng, Du Dao và em bé được đẩy về phòng bệnh, cả quá trình hết sức suôn sẻ.

Nhờ gây tê, Du Dao không cảm thấy đau, đã thế còn khá sung sức, có điều đầu óc đang hơi lơ mơ nên nằm nghỉ trên giường.

Ngắm bé con nhăn nheo cạnh mình, thấy con là con gái, cô thở phào, cười bảo Giang Trọng Lâm:

"Nhất anh rồi, là một bé Dưa Hấu gái đấy."

Cô biết Giang Trọng Lâm vẫn luôn mong có một cô con gái.

Giang Trọng Lâm ngồi cạnh cô, đôi mắt dịu dàng dưới cặp kính sáng rỡ, cầm tay cô gật đầu cười:

"Anh vui lắm. Em mau nghỉ đi, để anh trông con cho."

Du Dao khép mắt lại, lát sau bỗng mở choàng:

"Mình thương lượng tí nhé, anh đừng nấu canh giò lạc nữa được không?"

Giang Trọng Lâm: … Được.

Biết lúc mình tỉnh dậy sẽ không cần phải đối mặt với món canh đã uống đến phát ói, Du Dao yên lòng thiếp đi.

Chưa được bao lâu, cô đã bị đánh thức bởi tiếng quấy khóc của bé con.

Bé vừa chào đời đã nặng gần ba cân rưỡi, là một em bé khỏe mạnh, y tá nói bé mở mắt từ rất sớm, có vẻ vô cùng hoạt bát, hẳn là vì được chăm bẵm tốt từ trong bụng mẹ nên vừa đẻ ra đã cực kì thông minh.

Thông minh ở đâu thì Du Dao chưa thấy, cô chỉ thấy nhóc ta quấy chẳng thua gì mình.

May mà Giang Trọng Lâm kiên nhẫn có thừa, vừa ôm con dỗ dành, vừa cho con bú dịch dinh dưỡng cho trẻ của bệnh viện.

Trong phòng của sản phụ thời nay có kê sẵn một chiếc nôi nhỏ dành cho em bé, Du Dao vừa mở mắt đã thấy Giang Trọng Lâm bế bé con đang ngoạc miệng khóc oe oe lên.

Lúc ở trong bụng thì rõ là ngoan, vừa chui ra đã giở thói rồi, sao mà gian thế không biết, chắc lúc trước còn trong địa bàn của cô nên không dám hó hé gì, giờ đủ lông cánh rồi nên làm phản đây mà.

Du Dao nghĩ đến đủ thứ chuyện, gọi Giang Trọng Lâm: Anh ôm con qua đây.

Thấy cô tỉnh, Giang Trọng Lâm bế con sang, thoáng ngập ngừng: Ồn quá hả em?

Du Dao đưa tay ra hiệu anh đặt con cạnh mình, Giang Trọng Lâm làm theo, cô khẽ nắm bàn tay nhỏ kia như đang nhón một hạt dưa non mềm, đoạn đe cô con gái vừa chào đời chưa lâu:

"Không được bắt nạt bố, nghe chưa? Mà sao con ồn thế hả, còn khóc nữa là mẹ nhét con vào bụng đấy."

Giang Trọng Lâm dở khóc dở cười, bé con có hiểu đâu chứ.

Ấy thế mà bé con nín khóc thật, bé mở to mắt nhìn Du Dao, đôi má tròn phúng phính, mấp máy cái miệng chúm chím.

Du Dao cúi đầu nhìn bé, bóp bóp tay con.

Nhiệt độ phòng được chỉnh ở mức ấm vừa đủ, bé cũng không mặc nhiều quần áo.

Du Dao nắn tay bé xong thì lại lần sang chân bé, thấy nhóc ta đang đi một đôi tất vàng nhạt hình vịt con do Dương Quân sắm cho.

Cô xoa mái tóc đen mềm mại của con:

"Dưa chín rồi, đặt tên thôi."

Ông Giang lặng nhìn hai mẹ con, lòng đong đầy một cảm xúc khó tả, như nước ấm chảy vào tim, đi qua mạch máu truyền khắp cơ thể.

Anh có con gái rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!