Chương 38: Được Em Sẽ Đẻ Thật Nhanh!

Mấy mươi năm trước, khi Dương Quân vẫn còn là một thiếu nữ, người bạn thân nhất của cô là Du Dao đã từng đến nhà cô ở một thời gian lúc mẹ vừa qua đời chưa lâu.

Nhà Dương Quân có điều kiện khá giả, cô lại là con gái một nên gần như lớn lên trong sự cưng chiều, chưa từng chịu vất vả, có phần ngây thơ ngốc nghếch.

Du Dao thì lại hoàn toàn trái ngược với cô về cả hoàn cảnh lẫn tính cách.

Hai người quen nhau từ nhỏ, lớn rồi cũng không nhớ lý do trở thành bạn của nhau, họ hút nhau như một lẽ tự nhiên, sau đó dần thân mật khăng khít theo năm tháng.

Năm ấy, mẹ Du Dao mất, một xác hai mạng, quan hệ giữa Du Dao và bố căng thẳng đến đỉnh điểm, ngay cả nhà cũng không muốn về.

Cô sang nhà ngoại ở mấy hôm rồi bị mợ đuổi ra, không biết đi đâu, Du Dao bất giác đến trước nhà Dương Quân.

Đêm đó trời mưa, Du Dao ướt sũng đứng dưới gọi bạn.

Dương Quân tỉnh giấc, mở cửa sổ thấy bạn mình nhếch nhác đội mưa thì hốt hoảng chạy xuống mở cửa, để Du Dao tắm rửa rồi cùng ngủ với mình.

Bình thường hai cô bé vẫn tá túc trong nhà nhau, lúc ngủ chung bao giờ cũng trò chuyện tíu tít, song ngày đó, Du Dao không hé môi lấy một lời, Dương Quân cũng không biết phải an ủi bạn thế nào.

Đến nửa đêm, Dương Quân phát hiện bạn thân đang lặng lẽ rơi nước mắt, tiếng khóc đè nén quyện vào những âm thanh thút thít.

Trong hai đứa, Du Dao luôn là người che chở cho Dương Quân, nay nghe bạn khóc, trong lòng Dương Quân khó chịu vô cùng, không nhịn được cũng khóc theo, càng khóc càng lớn tiếng, cuối cùng át luôn cả tiếng khóc của Du Dao.

Dương Quân khóc đến nỗi Du Dao chẳng biết nói gì, đành dừng lại, xoay người an ủi bạn, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Bà khóc cái gì?

Thiếu nữ Du Dao ngồi cạnh bạn với vẻ bó tay.

Dương Quân đáp trong tiếng nức nở:

"Tôi buồn nên tôi khóc."

Sau đó hai người không khóc nữa, quấn chăn ngồi trên giường nói chuyện.

Du Dao hỏi bạn:

"Tại sao con gái lại phải sinh con chứ? Không sinh con thì sẽ không ai phải chết cả."Con người không sinh con cũng sẽ chết mà, như chết vì tới số, vì bị bệnh, bị xe đâm hay uống nước sặc chết này.

"Khuôn mặt đầy căm hờn và phiền muộn dưới ánh đèn mờ của Du Dao vẫn còn rất ngây ngô. Cô nghiến răng nghiến lợi:"Sau này có chết tôi cũng không có con! Không đẻ đái gì hết!Ừ thế đừng sinh, sinh con đau lắm, bà không sinh thì tôi cũng không sinh!

"Yên lặng một lát, Dương Quân không nhịn được bổ sung một câu:"Có điều nếu idol tôi thích nhất chịu kết hôn với tôi thì tôi nhất định sẽ sinh con cho anh ấy.

"Du Dao đương căm tức nghe vậy nhăn nhó:"Bà chẳng hiểu gì cả, chẳng có thằng đàn ông nào tử tế hết.

"Dương Quân thầm nghĩ, giọng điệu của Du Dao nghe không khác gì Duyệt Tuyệt sư thái trong"Ỷ Thiên Đồ Long ký

", bà ta cũng từng nói với Chu Chỉ Nhược như vậy, song Dương Quân không dám nói, sợ bị bạn tức mình tẩn cho một trận."Vậy sau này bà sẽ không kết hôn luôn hả?

"Dương Quân tò mò hỏi. Hôn nhân đối với một cô bé mới mười mấy tuổi là việc rất xa xôi, vì vậy Du Dao đanh thép đáp:"Cả đời này cũng sẽ không kết hôn!

"Và rồi cô thiếu nữ phản nghịch dần trưởng thành, từ từ buông bỏ được nỗi hận thuở thiếu thời, sau khi hiểu ra trên đời này có rất nhiều chuyện khó tránh, cô trở thành người rộng rãi nghĩa khí, có đông bè đông bạn, lần nào gặp mặt Dương Quân cũng hỏi:"Bà tìm được bạn trai chưa?

"Du Dao hơn hai mươi tuổi cười biếng nhác, thờ ơ đáp:"Tôi chẳng thấy hợp với ai cả, làm bạn còn tạm được, chứ sống với nhau cả đời thì dẹp đi.

"Dương Quân rầu rĩ chống cằm:"Dạo gần đây mẹ tôi cứ sắp xếp cho tôi đi xem mắt, trời ạ, tôi còn chưa tới ba mươi, vội gì xem mắt chứ.

"Du Dao không có mối sầu này vui sướng ghẹo bạn:"Xem ra bà phải kết hôn trước tôi rồi, đến lúc đó tôi làm phù dâu cho bà nhé.

"Ấy thế mà cô nàng kêu sẽ làm phù dâu cho người ta này lại nhanh chóng tìm được bạn trai, hơn nữa quyết định kết hôn chóng vánh. Lúc hai người hẹn nhau đi chơi, Dương Quân kích động lay lay Du Dao,"Mới hẹn hò có một năm mà sao bà đã muốn cưới rồi hả hả hả hả!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!