Tuy Du Dao không thích gia đình anh họ nhiều như bố mẹ Giang, nhưng họ cũng không có khuyết điểm gì, còn khá nhiệt tình với người làm khách là cô.
Đến bữa trưa, Du Dao mới biết mặt hết cả đại gia đình, bởi cháu trai lớn và cặp song sinh khác giới vừa lên cấp hai trước đó cứ ở trên lầu chơi trò chơi suốt, đến giờ mới chịu xuống.
Thanh thiếu niên tuổi này thường hơi ngang bướng, không thích quan tâm đến người khác.
Du Dao cơm nước xong thì lên phòng trên tầng nghỉ ngơi, tình cờ bắt gặp hai đứa song sinh đang chơi trò chơi, cô hứng thú đứng một bên xem một lát, không lâu sau cũng nhập bọn luôn.
Du Dao chơi trò chơi lên tay nhanh chóng mặt, tựa như một khả năng đặc biệt, hơn nữa cô cực kỳ may mắn, hồi trước mỗi khi chơi mấy trò rút thẻ, các chiến hữu hay nhờ cô rút hộ, còn trêu cô có bàn tay của thần, thế nên Du Dao có rất nhiều bạn tốt trong trò chơi, nhưng hiện tại mấy trò ngày xưa cô thường chơi đều đã đóng cửa, cũng vì thế mà mất liên lạc với những người bạn ngày xưa.
Có nhiều chuyện ban đầu cô không cảm thấy gì, nhưng vượt thời gian lâu rồi cô lại từ từ nghĩ tới, dù chỉ là một số việc nhỏ cũng có thể khiến cô chợt buồn bã mất mát.
May mà Du Dao không phải kiểu người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, thế nên bây giờ cô mới có thể tiếp tục sống vui vẻ.
Hai nhóc nhanh chóng dẫn Du Dao đi thăng cấp, dọc đường cô tìm được nhiều vật phẩm tốt cho tiểu đội ba người, hai nhóc mới nãy còn lạnh nhạt lúc này hưng phấn nhích tới cạnh cô cười cười nói nói.
"Bên này bên này, nhanh lên, bà tìm thấy một cái nữa nè, tới xem coi là gì."
"Quào! May thế may thế!! Cháu mở chỗ này mấy chục lần cũng chưa được! Sao bà mới thử đã ra rồi!"
Du Dao đắc ý ra mặt, chăm chú nhìn màn hình trò chơi chiếm hơn phân nửa bức tường, nhanh tay thao tác, "Có địch tới, chú ý, qua chỗ bà đi." Cô vừa dứt lời thì tiện tay giải quyết một tên địch.
Hai nhóc kích động theo cô xâm nhập nội địa, lần đầu tiên cảm nhận được sự chiếu cố của trời.
Giang Trọng Lâm ở dưới lầu hàn huyên với hai cậu cháu trai thật lâu vẫn chưa thấy Du Dao xuống, thấy hơi lo nên lên xem, ai ngờ còn chưa tới nơi đã thấy cô đang chơi trò chơi với hai đứa nhóc ở phòng, bễ nghễ như người cầm đầu.
Ba người chơi say mê, không hề phát hiện có người đứng phía sau.
Giang Trọng Lâm chỉ xem mà không làm phiền, một lát sau anh lại lặng lẽ xuống lầu.
Đến tối lúc ăn cơm tất niên, cặp song sinh cười như tươi như hoa với Du Dao, khiến bố mẹ chúng sợ hết hồn, sao hai đứa nhóc ngang bướng nhà mình lại hiểu chuyện thế không biết.
Mọi người không ăn tất niên ở nhà mà đặt một phòng nhìn ra cảnh đêm tại tầng 166 của một nhà hàng ở Lâm Giang, từ nơi này có thể thấy một dòng sông với chiếc cầu lớn bắt ngang và vô số cao ốc rực rỡ phía bên kia sông, hơn nửa Hải Thành đều lập lòe trong màn đêm.
Tuy sao trên trời ảm đạm, nhưng "sao" dưới đất lại ngời ngời, người xe nườm nượp trên đường tựa như một vùng sao băng vùn vụt, đứng nơi lầu cao nhìn xuống, những huyên náo nơi phố thị như biến thành lời thầm thì truyền tới từ một thế giới xa xôi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng khôn cùng.
Mọi người trong phòng tiệc ngồi ở vị trí của mình, bên cạnh đang phát chương trình đêm xuân.
Ai nấy đều ăn uống nhiệt tình, Du Dao bị tiếng nhạc đêm xuân hấp dẫn, cô ngẩng đầu nhìn thử, đập vào mắt là một màu đỏ tươi vui, nhạc dạo thế mà không khác mấy mươi năm trước là bao, thật kỳ diệu, ngay cả điệu múa mở màn cũng giữ sự lạ lùng hoạt bát là chính.
Rõ ràng có rất nhiều sự thay đổi và tiến bộ, chỉ mỗi chương trình đêm xuân là dường như vẫn duy trì những điều thú vị và ý nghĩa của mình, thậm chí giọng của nam MC mở đầu cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, Du Dao phát hiện đây không phải một trong những MC thường dẫn chương trình đêm xuân mà cô quen thuộc.
Phải rồi, có lẽ bây giờ có lẽ họ đều lớn tuổi hoặc đã qua đời, đương nhiên sẽ không còn đứng trên sân khấu này nữa.
Cô bất giác có chút thất thần vì phát hiện nhỏ nhặt này.
Chung quy vẫn không giống nhau.
Bên cạnh có tiếng chén đũa va chạm, Du Dao hoàn hồn, thấy Giang Trọng Lâm múc cho cô một chén bánh trôi tàu nhỏ, mấy viên bánh trôi trắng phau phau nổi trong nước dùng trắng sữa, tỏa hương thơm ngọt ngào.
Giang Trọng Lâm múc sủi dìn, anh cũng nhìn về màn hình lớn, "Mấy MC này hình như cũng đã dẫn chương trình đêm xuân nhiều năm rồi."
"Hình như?" Du Dao buồn cười, "Năm ngoái anh không xem hả?"
Giang Trọng Lâm cười cười, "Có xem một lát." Xem chương trình đêm xuân đón năm mới phần nhiều là nghi thức gia đình, khi những người nhà thân thiết nhất đều rời đi, anh cũng chỉ có thể ngồi một mình trước màn hình TV, chương trình náo nhiệt bao nhiêu, không gian quanh anh liền trống vắng quạnh quẽ bấy nhiêu, vậy nên anh thường chỉ mới xem mở màn, thêm hai tiết mục đã đi ngủ, nếu không lát nữa ngủ gục trên sofa rồi đến nửa đêm lại bị tiếng pháo đánh thức.
Bởi vì trong phòng rất ồn ào nên Du Dao phải thò sát lại anh để nói: "Em thấy giọng họ đều không khác nhau mấy, lúc nãy mà không nhìn mặt thì em cũng chẳng nhận ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!