Trong nhà rất ấm áp, chiếc tivi màn ảnh rộng đang chiếu bộ phim hoạt hình tiểu tiên nữ giải cứu vương quốc ma pháp, trên bàn đầy hoa quả bánh mứt.
Du Dao bị hai mẹ con kéo tới trước sofa, dưới chân là thảm lông dài mềm mại, sau lưng chèn chiếc gối êm, cô bèn thoải mái ngồi xuống.
"Dì ơi, dì thử cái này xem, anh nhà cháu riêng đem về đấy. Cả cái này nữa, ngon lắm cơ." Cô cháu họ xấp xỉ tuổi Du Dao bày một đống kẹo bánh ra trước mặt cô.
Thấy vợ được tiếp đãi ổn thỏa, Giang Trọng Lâm bị anh họ tóm vào thư phòng.
Du Dao tranh thủ vứt cho anh một ánh mắt
"Lo linh lo tinh, đi mau đi!", khiến anh đành nén nỗi bất an theo lên lầu.
Du Dao không sợ loại tình huống này.
Hồi bé, tất niên nhà cô chỉ có bố mẹ cùng quây quần, nhưng kể từ mùng Một, cô luôn được bố cõng bồng đi thật nhiều nơi chúc Tết và đưa đồ đến một số hộ người già nghèo khó.
Cô bé Du Dao nghe lời bố trao quà cho các bô lão, dạn dĩ chẳng chút nhát người.
Về phần họ hàng, bố cô chỉ có một người bố nuôi đã mất, bên mẹ thì có bà ngoại và gia đình nhà cậu.
Ngoại rất thích cô, song cậu mợ lại không có vẻ gì ưng mẹ con cô, nên mỗi lần sang nhà ngoại thăm Tết, Du Dao sẽ không nán lại chỗ cậu lâu.
Trước kia nhà cô ở một khu tập thể cũ, hàng xóm giao lưu thân thiết, hồi đó mọi người đều quan niệm
"bà con xa không bằng láng giềng gần", có chuyện luôn nương nhờ nhau.
Bởi thế nên Tết của Du Dao thường nhất là cùng bọn trẻ con hàng xóm đi xung quanh chúc Tết từng nhà, đứa nào đáng yêu miệng ngọt sẽ nhận được nhiều quà bánh hơn, năm nào Du Dao cũng là cô nhóc thu hoạch nhiều nhất.
Mới tí tuổi đầu mà với ai cũng ơi ới được, mẹ cô từng sợ nhỡ có ngày đẹp trời nào đó con gái ngồi xổm trước cửa bí bô với người lạ xong bị bọn buôn người bắt cóc mang đi mất.
Bẵng một chốc, Giang Trọng Lâm vừa cùng anh họ rời thư phòng liền thấy ngay cảnh Du Dao hòa mình với cháu họ gái của chị dâu và hai cô cháu dâu, khí thế ngất trời buôn chuyện.
Anh chưa kịp gọi Du Dao, hai người cháu họ đã hô với cánh chị em,
"Bàn mạt chược sẵn sàng rồi cả nhà ơi!"
Nhóm phụ nữ ùa ngay sang đấy chuẩn bị vào sòng, đầu tàu gương mẫu Du Dao ôm bụng chiếm một vị trí.
Cháu họ nói đùa,
"Hai chị bé dâu nhà ta chuyên môn mạt chược này đó, dì phải cẩn thận nha."
Du Dao yên lặng mỉm cười, gian manh ra mặt.
Trông vẻ giảo hoạt của cô, Giang Trọng Lâm không nén được nụ cười.
Nhớ năm tân hôn, Du Dao sang nhà anh mừng Tết cũng chơi mạt chược, cô cao tay lắm, bày mưu tính kế suốt ván, bộ dạng tôi định trước cả kia hệt như một vị tướng quân quen thắng trận.
"Dì ơi dì yên tâm, cháu với chị hai sẽ nhẹ tay nương tình."
"Đúng đúng, người một nhà vui là chính mà."
Hai cô cháu dâu cười, rất ra dáng bậc thầy mạt chược.
Du Dao cũng lộ hàm răng chói sáng,
"Thế dì đỡ căng thẳng rồi, dì chơi cái này không được giỏi."
Nói xong, Du Dao rào sân với bốn bàn thắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!