Trước Tết Âm lịch, Du Dao mua vài chậu cây về treo giấy đỏ, một chậu kim quất nho nhỏ trưng trong phòng khách, một chậu tịch mai[1] lớn đặt trước nhà, một chậu thủy tiên trang trí thư phòng, cuối cùng là một chậu dâu tây kết mười mấy quả đỏ au, to bằng ngón tay cái cực kì đáng yêu, để nó yên vị ngay trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.
[1] Tịch mai () là một loài thực vật có hoa trong họ Lạp Mai, loài cây trang trí đặc sản truyền thống quý báu của Trung Quốc, có lịch sử vun trồng lâu đời và văn hóa tịch mai phong phú.
Đêm xuống, cô nhìn chậu dâu tây bắt mắt, không kiềm được vươn tay hái một quả nhét vào miệng.
Ngọt ngoài ý muốn, vì thế lại tiếp tục ngắt thêm hai quả, quay sang thì phát hiện Giang Trọng Lâm bên cạnh đang vô cùng bất đắc dĩ xem cô ăn vụng.
Du Dao cười rộ lên, thuận tiện đút cho anh một quả dâu nhỏ trong tay.
"Ngọt lắm đấy, anh thử đi."
Giang Trọng Lâm ngó cái chậu bị cô vặt trụi gần một nửa: "… Mình có mua dâu to để trong tủ mát mà, em muốn ăn thì anh đi rửa nhé?"
Nói đoạn toan ngồi dậy, Du Dao thò tay kéo anh lại, tiện thể xoay người gác một chân lên đè anh, "Anh chẳng hiểu gì cả, dâu to tuy ngon nhưng lên giường lại thấy kế bên có mấy quả dâu mọng nước thì vẫn không nhịn dược, em không thèm ăn mà là ngứa tay."
Giang Trọng Lâm không chú ý nghe cô nói lý, anh đang tập trung vào cái bụng đã khá lớn của cô.
"Em cẩn thận một tí, đừng xoay người nhanh vậy kẻo lát nữa chân lại chuột rút đấy."
Vì bụng Du Dao ngày một lớn nên cô không quen nằm thẳng ngủ nữa, cứ thấy không yên giấc, như có thứ gì đè ngay ngực, vậy nên cô chuyển sang nằm nghiêng.
Nhưng nghiêng về một bên lâu rồi thì cô lại khó chịu lật người, ôm bụng đổi sang bên kia, hễ cử động một tí là Giang Trọng Lâm tỉnh ngay, xoa đầu hỏi cô có khó chịu không.
Du Dao là một thai phụ phóng khoáng, bé con trong bụng lại ngoan, thế nên quá trình mang thai thoải mái một cách bất ngờ, trừ mấy ngày đầu nôn nghén, nay cô hoàn toàn bình thường, song thi chân thỉnh thoảng lại bị chuột rút.
Thầy Giang chăm cô rất cẩn thận, ngay lần đầu cô bị chuột rút ra đã phát hiện ra, ngồi dậy xoa bóp chân chuột cho cô, những ngày sau lần nào anh cũng làm vậy, Du Dao cảm động hết nấc, nhưng vẫn từ chối anh vì quá nhột, cô sợ nhất là người khác bóp chân mình, thà chịu đau một chút còn hơn nhột đến mức ôm bụng bò loạn xạ trên giường.
Sau đó thầy Giang bổ sung mạnh canxi cho cô, để cô ngâm chân trước ngủ mỗi ngày, quả nhiên qua một thời gian thì việc chuột rút giảm thấy rõ.
Du Dao ngâm chân xong bò lên giường, không đắp chăn mà phơi cặp chân của mình ra hỏi thầy Giang, "Anh xem có giống hai cây củ cải trắng không?"
Chân sưng lên do mang thai đúng là có chút dáng dấp của cải trắng.
Thầy Giang không hùa theo câu nói đùa của cô, kéo chăn lên không để cô lạnh.
Đắp chăn rồi bụng càng nhô ra rõ ràng, Du Dao vuốt bụng cảm thán, "Dưa này càng ngày càng to." Cô gập ngón tay gõ một cái, tự lồng tiếng bịch bịch bịch, "Mà vẫn chưa chín nữa."
Ngay sau đó, chỗ cô vừa gõ lập tức lồi lên, Du Dao úi dà một tiếng, "Lại ngọ nguậy, Dưa Hấu đừng quậy nữa, mau ngủ đi."
Từ khi bụng bắt đầu to lên, Du Dao cười gọi nó là quả dưa hấu, kêu hoài kêu mãi, thế là tên thân mật bé con trở thành Dưa Hấu.
thầy Giang không dị nghị gì với cái tên này, cũng gọi con là Dưa Hấu luôn.
"Được rồi, đã đến giờ dạy, thầy Giang ơi, giao sân khấu cho thầy đấy." Du Dao thoải mái nằm ườn ra, đợi thầy Giang thai giáo bằng cách đọc bài, bắt đầu từ bài đầu tiên của lớp Một.
Tuy trước đó thầy Giang định đọc mấy bài thơ ca hay ho ý nghĩa nhưng cô lại cảm thấy, đọc trước sách là rất cần thiết, cho nên mới đổi thành sách giáo khoa ngữ văn của lớp nhỏ.
Đương nhiên, thế này cũng là do Du Dao có chút ý đồ xấu.
"Ngỗng ngỗng ngỗng", "Bời bời đồng cỏ tốt", "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng", Chú vịt con hay Chim én và mùa xuân[2], cô đều đã được nghe anh giáo sư được người người sùng kính này đọc được một thời gian, mỗi lần nghe anh dùng một chất giọng thuần hậu ôn hòa đọc những thứ như "Mẹ, mẹ ơi, vịt con hỏi mẹ" là Du Dao cười ngất, sau đó có thể vui vẻ suốt cả ngày.
[2] Lần lượt là ba câu thơ thuộc các bài "Vịnh ngỗng" (), "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt" (), "Tĩnh dạ tứ" (), câu hát trong bài "Chú vịt con" (), và tên cuốn sách Chim én và mùa xuân ().
Thầy Giang không hề bị thái độ không phối hợp của mẹ đứa nhỏ ảnh hưởng, vẫn cứ nghiêm túc tích cực giao lưu với con yêu.
Nhiều khi mấy bài đọc này còn là khúc hát ru, Du Dao lúc mới hơn hai mươi tuổi đêm nào cũng phải hơn mười hai giờ mới ngủ, sau khi ở chung với Giang Trọng Lâm thì không ít thói quen thay đổi, bình thường đã có thể ngủ trước mười hai giờ, hiện tại lại bị ông Giang ảnh hưởng, càng ngày ngủ càng sớm, đúng là trải nghiệm sớm cuộc sống của người già.
Chậu dâu tây đầu giường cuối cùng vẫn bị Du Dao ăn sạch trong vòng hai ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!