"Ấy, thầy bị ốm hả cô? Cô có cần bọn em giúp một tay không?"
Du Dao cầm thiết bị đầu cuối nhanh chóng trả lời: "Không cần đâu, chỉ là phát sốt thôi, bây giờ còn đang nghỉ ngơi, cô có thể chăm được.
Cô tìm em là muốn hỏi một chút, nghe nói năm ngoái thầy ngã bệnh phải nằm viện một đoạn thời gian, không biết ai đã chăm sóc thầy trong lúc đó?"
Nhắn xong một lúc lâu, bên kia vẫn không đáp lại.
Du Dao chăm chú nhìn gương mặt say sưa ngủ của Giang Trọng Lâm chừng mười phút mới nhận được câu trả lời.
Đối phương nói: "Khi đó em với Quách Đồng đang ở thành phố khác cách chỗ thầy hơi xa lại còn rất bận rộn, nên nghe tin thầy nằm viện bọn em chỉ đến thăm được một lần, lúc đi thì có một cậu đàn em bọn em không thân lắm chăm sóc cho thầy, năm ngoái vẫn còn học ở đại học Hải, năm nay chắc đã tốt nghiệp, em không có phương thức liên lạc của cậu ấy.
Hơn nữa em vừa hỏi người khác, cậu đàn em đó chỉ chăm thầy vài ngày, suốt khoảng thời gian kia là do mấy học trò rảnh rỗi xung quanh thay phiên nhau đi chăm bệnh."
Du Dao lại nói thêm vài câu với La Dung cũng không hỏi thêm được gì, liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Lúc cô ngồi ở mép giường nhìn Giang Trọng Lâm ngủ, không hiểu sao nhớ tới anh từng tình cờ nhắc đến một chuyện, rằng năm ngoái từng ngã bệnh phải vào viện sau đó thì từ chức, Du Dao muốn biết khi ấy anh bệnh gì, cuối cùng kết quả ra sao.
Thế nhưng hỏi mấy đứa học trò trong nhóm thì ai cũng như La Dung, đều nói mình không rõ lắm, kể cả người từng chăm sóc Giang Trọng Lâm hai ngày cũng chỉ nói mình tạm thời bị nhà trường gọi đến hỗ trợ, không làm gì ngoài giúp thầy Giang mua cơm vài lần, cũng không biết cụ thể thầy Giang bị bệnh gì.
Du Dao có hơi nghi ngờ Giang Trọng Lâm đã nói gì đó với mấy cô cậu học trò này, không cho phép chúng tiết lộ với cô, song ngẫm lại thì thấy không cần thiết, những chuyện thế này có gì mà phải giấu diếm.
Ban đầu chỉ là nhất thời nổi hứng muốn hỏi chút chuyện, không ngờ lại hỏi không ra nên Du Dao bắt đầu để ý.
Cô vuốt cằm nghĩ, nếu thật sự là bệnh nghiêm trọng, có thể trong nhà sẽ còn giữ sổ khám bệnh, phiếu kết quả kiểm tra hay gì đó tương tự.
Nghĩ tới đây, Du Dao ngồi không yên.
Thấy Giang Trọng Lâm còn ngủ rất say, cô rón rén đứng lên đi vào thư phòng cách vách.
Giang Trọng Lâm nếu có cất giữ tư liệu thì chắc là sẽ ở chỗ này.
Du Dao chỉ lướt sơ qua giá sách lộ liễu, trọng điểm quan tâm là mấy hộc tủ và ngăn kéo đóng lại.
Giang Trọng Lâm là điển hình của kiểu người "Quân tử luôn thanh thản", tất cả ngăn tủ trong thư phòng đều không có khóa, Du Dao chỉ cần mở một cái là ra, bên trong phần lớn là các loại báo cáo và sách vở năm xưa, còn có bản thảo và sách cổ cô không rành lắm, thêm cả một ít vật kỷ niệm vụn vặt.
Du Dao vốn định tìm sổ khám bệnh, kết quả lục lọi một hồi, sự chú ý của cô đã bị những món đồ trông rất cũ kĩ này kéo đi.
Cô tìm được một chiếc hộp trong ngăn tủ cuối cùng, mở ra thì phát hiện một đống dâu bạc màu.
Du Dao bóp bóp thử, cứng.
Cô lập tức nhớ Giang Trọng Lâm đã từng nói, hồi Quách Đồng còn đi học đã nghịch ngợm tặng anh một hộp dâu đất sét.
Thì ra anh vẫn còn giữ.
Du Dao lật đến một quyển album.
Các thiết bị đầu cuối hiện giờ đều có dung lượng khủng, ai cũng đã quen với việc chuyển ảnh từ dạng thật thể sang dạng điện tử để lưu trữ, thật không ngờ Giang Trọng Lâm vẫn còn có một quyển album dày thế này.
Trong đây hầu hết đều là người Du Dao không biết, nhìn dòng chữ đỏ "Ảnh lưu niệm của thầy trò khóa XX" trên những tấm hình, Du Dao mới phát hiện, hóa ra Giang Trọng Lâm từng dạy nhiều học trò như vậy.
Anh còn giữ rất nhiều ảnh tốt nghiệp chụp riêng của họ, nhưng mình thì hiếm khi xuất hiện trong đó.
Cô nhận ra trường học cũng không giống nhau, chứng tỏ anh không chỉ đi dạy ở mỗi một ngôi trường.
Cô lần lượt nhìn từng đứa học trò xa lạ, nụ cười của họ đọng lại giữa dòng thời gian, thoảng qua nét cũ kĩ, mà cảnh sắc của ngôi trường bên cạnh thì đang chầm chậm thay đổi.
Du Dao chú ý đến Giang Trọng Lâm bị mọi người vây quanh trong ảnh, tuổi xuân của anh dần dần qua đi, theo từng bức ảnh, cô thấy tóc mai anh cũng từ từ bạc trắng, lẽ ra anh không nên già nhanh như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!