Chương 31: Anh Ngồi Bên Giường Chờ Cô Tỉnh Lại

Trước thềm năm mới, tiết trời dần trở lạnh.

Bốn mươi năm sau, Tết vẫn là dịp lễ lớn, Du Dao để ý dạo này hình như quà tới năng hơn, các trường học bắt đầu cho nghỉ đông, nhóm thanh niên trong tiểu khu cũng đông hẳn lên.

"Nhà mình phải sắm Tết sớm vậy hả anh?"

Du Dao tán gẫu với chồng,

"Thím Nhiếp với bà Dư toàn chuẩn bị trước một tháng. Nhà mình thì sao? Năm rồi anh ở đây đón Tết một mình hay sao?"

Trong nhà rất ấm, Giang Trọng Lâm mặc một chiếc áo len cổ lọ, chậm rãi lật một quyển sách.

Nghe cô hỏi, anh hơi ngẩn ra rồi mới ngước lên, đáp:

"Thường là mình anh, sẽ có lai rai vài đứa học trò tới chúc Tết. Anh họ anh vẫn còn, bên nhà cũng có ới anh về nhưng anh không hay đi, bên đấy nhiều con nít quá."

Nghe anh chầm chậm kể xong, Du Dao ồ,

"Hay là năm nay chúng mình ở đây ăn Tết luôn? Có vẻ không cần chuẩn bị mấy, trữ mấy món ngon, mua thêm chút bánh mứt trái cây gì đó để nhỡ có trẻ con tới...! Nên dán cả câu đối luôn anh nhỉ? Em thấy thím Nhiếp mua hai chậu kim quất be bé đẹp lắm, mình cũng mua trang trí phòng khách ha."

Mất một chốc, Giang Trọng Lâm mới trả lời:

"Em thích thì mua thôi." Năm ngoái anh chẳng để tâm nhiều, dán một đôi câu đối hợp không khí là xong.

Nhưng giờ Du Dao có hứng thú này, anh cũng vui lây.

Nhận ra có gì đó không ổn, Du Dao buông sách điện tử trong tay, dời mắt sang người đang lẳng lặng đọc sách ở đối diện.

"Anh sao thế, từ sáng đã thấy hơi lơ mơ."

Cô ngó anh thật kĩ, Ốm rồi hả?

Một lúc lâu Giang Trọng Lâm mới lật được một trang, mờ mịt đáp: Không có mà.

Du Dao nhíu mày.

Cô bước sang ướm thử trán đối phương, mày càng cau tợn, yên lặng đi lấy nhiệt kế.

Kết quả ra 38 độ 7.

Du Dao chậc lưỡi, ngồi vào trước mặt Giang Trọng Lâm, đoạn nâng kính anh, chìa nhiệt kế tới,

"Nào, ngài Giang ơi, ngài xem con số này đi, còn dám bảo không ư?"

Liếc nhìn xong, Giang Trọng Lâm chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ khép sách lại nói:

"Anh thấy đầu óc hơi mơ màng thôi, không ngờ lại sốt. Nhà có sẵn thuốc, để anh nuốt mấy viên."

Dứt lời, anh đi cầm ly rót nước uống thuốc, bình thản như thể đi rửa rau rửa trái cho cô.

Anh già dường như không hề tự nhận thức việc mình sinh bệnh.

Du Dao hứ một tiếng, hoàn hồn, vứt nhiệt kế bừa lên sofa, níu gọn áo ngài Giang.

"Uống xong chưa? Xong rồi? Vậy anh qua đây."

Cô kéo anh một mạch vào phòng, tung chăn, ấn ai đó xuống giường, đoạn vừa chỉnh nhiệt độ vừa dặn:

"Bỏ giày cởi áo nằm đấy nghỉ, tới chiều mà chưa hạ sốt em với anh đi khám."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!