Từ khi đến thế giới này rồi về ở với Giang Trọng Lâm mấy tháng, Du Dao hiếm khi thấy có người ghé thăm, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng rất ít tới, thanh tịnh đến nỗi có đôi lúc cô cảm giác bản thân không khác gì người bình thường, cũng chẳng phải là cái quái thai thần kỳ xuyên qua bốn mươi năm.
Nhưng hễ nhìn thấy ông Giang là cô lại hiểu rất rõ, mình sở dĩ có một môi trường và cuộc sống tĩnh lặng như thế đều là nhờ ông cụ trước mặt.
Bởi anh biết đáy lòng cô mang nỗi bất an vì xuyên thời gian nên vẫn đang cố gắng tạo điều kiện thuận lợi, tận lực không để người khác quấy rầy quá trình cô hòa nhập vào thế giới mới.
Song, vào ngày thứ ba sau khi cô ngoài ý muốn bại lộ thân phận vì bất ngờ xuất hiện lúc lão Giang đang lên tiết, khách tới nhà.
Bốn nam một nữ này dường như hẹn nhau cùng đến, độ tuổi khoảng từ ba mươi đến năm mươi, thân phận là… học trò của thầy Giang.
Ừm, đều lớn hơn cô cả.
Du Dao mở cửa, nhìn vài người xa lạ quần áo lịch sự tay xách đầy quà bên ngoài, còn chưa kịp hỏi họ là ai đã bị kêu một tiếng cô Giang.
Du Dao: …
Vì thế cô chỉ còn cách cười cười, sau đó réo thầy Giang:
"Lão Giang, học trò của anh tới này!"
Giang Trọng Lâm đang lục lọi trong thư phòng nhanh chóng đi ra, anh đưa mắt về phía mấy người lần lượt vào cửa, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, rồi tỏ vẻ hơi không đồng tình, như đang nhìn trẻ con tự tung tự tác.
Người đàn ông lớn tuổi nhất nở nụ cười,
"Là do cô Giang trở về lâu vậy rồi mà chúng em còn chưa ghé thăm đấy chứ, thật sự quá không lễ phép."
Giang Trọng Lâm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:
"Các em vào đây ngồi đi."
Vài người nam nữ thoạt nhìn sự nghiệp thành công lúc này mới buông quà biếu ngồi xuống, Du Dao rất tự giác vào bếp châm trà, Giang Trọng Lâm cũng đi theo, tiếp nhận động tác của cô:
"Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đi thôi."
Du Dao lấy trái cây ra rửa, cười hì hì nhìn anh,
"Học trò đến gặp anh mà, ở lâu một chút cũng không có gì, anh làm thầy sao có thể đuổi người ta đi, ông Giang bất lịch sự quá."
Cô dùng bàn tay còn dính bọt nước búng ngay chóc vào đôi mày đang nhíu lại của ông Giang,
"Thả lỏng chút, em để họ nhìn một cái cũng đâu có chết, anh căng thẳng như vậy làm gì." Đôi lúc cô cảm thấy người này cứ xem mình như một cái chén sứ cổ, đã thế còn là loại đã bị nứt, vừa chạm liền vỡ tan.
Hai người bưng trà và trái cây ra ngoài, bọn học trò vội vàng đứng lên nhận lấy, miệng nhao nhao:
"Thầy, cô đừng khách sáo thế, tụi em vào một tí là đi ngay, lâu rồi không đến nên ghé qua hỏi thăm sức khỏe thầy thôi ạ."
Giấu đầu lòi đuôi, Du Dao nghĩ, rõ ràng mấy đứa tới xem cô Giang trẻ đẹp.
Bị Giang Trọng Lâm dẫn đến chỗ sofa thường ngồi, Du Dao không bất ngờ khi phát hiện mấy người khách đều hoặc vô tình hoặc cố ý nhìn lén cái bụng hơi hơi nhô ra của cô.
Tuy trong phòng có hệ thống sàn sưởi nhưng vì tiết trời quá lạnh nên cô vẫn mặc áo len rộng, vùng bụng nhô lên trông cực kỳ rõ ràng.
Du Dao nhìn ra được mấy vị khách lớn tuổi hơn mình này đều kiềm chế sự kinh ngạc và kích động trong lòng, Giang Trọng Lâm vừa lần lượt lia mắt qua thì cùng tỏ vẻ bình tĩnh nghiêm túc.
Nhìn tư thế ngồi thành một hàng của họ, không hiểu sao cô lại thấy vui nhộn, đành phải bưng li nước giấu đi ý cười.
Giang Trọng Lâm giới thiệu năm người cho cô,
"Đều là học trò của anh, đây là Từ Hưng Minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!