"Mận này chua thế, ai mà ăn nổi."
Cái người nói câu kia hiện đang ôm mâm mận ăn liền hơn mười quả.
Thầy Giang thử một miếng, chua tê tái như muốn rụng răng, chắc là hàm răng của anh già quá rồi.
Ăn đẫy một bụng mận chua xong, Du Dao ngồi trên bàn cơm ôm má,
"Chua thật, chắc răng của em hi sinh quá." Cô bỏ một miếng cơm vào miệng, thử nhai rồi đế thêm:
"Hình như răng mềm thật rồi anh ạ, em không nhai nổi cơm luôn."
Giang Trọng Lâm tịch thu đống mận của cô:
"Thôi nhé, không được ăn nữa."
May thay, chỉ vài hôm sau, hai vợ chồng Nhiếp Văn Khanh hàng xóm sang đây thăm họ.
Bà Nhiếp tính rộng rãi thoải mái, thấy Du Dao nôn nghén ăn không ngon liền về cầm qua cho cô một hũ cải muối chua.
"Chị tự làm đấy, kích thích khẩu vị. Hồi trước chị mang thai, mẹ chị đã muối cải cho chị ăn, nghe đâu lúc mẹ chị mang thai, bà ngoại cũng làm cái này cho bà ấy, hiệu quả lắm."
Món cải muối chua nhà làm này quả nhiên rất tuyệt, Du Dao ăn hẳn hai chén cơm với nó, thầy Giang vui quá cũng ăn thêm một chén.
Triệu chứng nôn nghén của Du Dao không kéo dài, khoảng một tháng sau đã gần như không còn nữa, đồng thời, lượng cơm của cô cũng dần tăng lên.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thầy Giang từ sầu cô ăn quá ít đến lo cô ăn quá nhiều.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, trái cây tráng miệng và chút món ngọt, Du Dao vuốt mặt mình:
"Không được không được, ăn nữa là em sẽ thành trái banh mất."
Cô vừa lên cân, phát hiện mình tăng thêm bốn kí, thế là nhấn mạnh với Giang Trọng Lâm lần nữa,
"Quả thật không thể tiếp tục ăn vô tội vạ như vậy được."
Chẳng được bao lâu, tay cô lại mò tới bánh quy việt quất chị Nhiếp cho.
Cầm một miếng bỏ vào miệng, nhận thấy ánh mắt Giang Trọng Lâm, cô lúng búng nói: Em hơi đói.
Vì hơi đói, trước cơm tối cô bèn chén sạch một khay bánh to và một đĩa nho bự.
Đêm đó, Du Dao lại thấy thầy Giang online hỏi bác sĩ phụ sản, thai phụ ăn nhiều thế có sao không.
Giở áo len của mình lên, chẳng biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy hình như bụng hơi nhô lên.
Du Dao kéo tay thầy Giang ngồi cạnh bảo anh sờ,
"Anh xem, có phải bụng em trông giống có bầu rồi không?"
Thầy Giang cẩn thận quan sát, dè dặt đáp:
"Thường thì, sau bốn tháng bụng mới bắt đầu lớn."
Du Dao:
"Nên bụng em đây là vì?"
Thầy Giang:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!