Bác sĩ Trần lật xem bệnh án hôm nay, vừa thấy tên Du Dao, anh ta không khỏi nhíu mày, nghĩ xem rốt cuộc mình đã từng gặp người này ở đâu.
Thật ra việc này cũng chẳng quan trọng lắm, ngặt nỗi cảm giác như chực nhớ ra này khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc mình đã gặp cô gái trẻ đó khi nào và ở đâu nhỉ? Tan việc rồi bác sĩ Trần vẫn còn đang băn khoăn về vấn đề này.
Đôi khi, con người ta có thể đột nhiên bị một chuyện nhỏ làm khó như vậy đấy.
Về đến nhà, vợ bác sĩ Trần đi từ bếp ra, ngó thấy chồng mình trầm ngâm thì tò mò hỏi: "Sao thế? Ở bệnh viện gặp chuyện gì khó hả anh?"
Bác sĩ Trần nhìn vợ, nhoẻn miệng cười: "Không phải, hôm nay anh gặp được một bệnh nhân, cứ thấy quen quen nhưng mãi chẳng nhớ nổi là từng gặp ở đâu."
Chị Trần đeo tạp dề cũng cười: "Là một cô gái trẻ hả?"
Bác sĩ Trần sửng sốt: "Sao em biết?"
Chị Trần lập tức biến sắc: "Trần Văn Duệ! Gan anh mập lên đấy à, dám ngắm gái lúc làm việc hả!"
Bác sĩ Trần xua tay lia lịa, "Không có không có, anh nào dám chứ, anh chỉ thấy lạ thôi, người ta là thai phụ mà, có liên quan gì tới anh đâu." Đoạn cười hề hề xáp lại bên vợ, đẩy chị vào phòng khách ngồi xuống, "Nhất định là do cảm giác của anh sai, anh không biết cô ấy thật."
Chị Trần bật cười, véo mặt anh ta một cái, "Em tin anh cũng chả gan tới vậy."
Hai vợ chồng quen nhau từ cái hồi còn đi nhà trẻ, cấp một cấp hai cấp ba đều học cùng trường, là thanh mai trúc mã hàng thật giá thật.
Hai người đùa nhau một lát thì đứa con đang học cấp hai cũng về, cả gia đình vào phòng ăn rôm rả dùng bữa.
Không hiểu thế nào mà lại nhắc đến chuyện của phụ huynh, cô con gái thở dài: "Bố mẹ của bạn cùng bàn con ly hôn rồi, bạn ấy bảo ước gì được như nhà mình, bố mẹ tình cảm quá xá."
Chị Trần âu yếm múc canh cho con: "Mẹ với bố con mới vài tuổi đã biết nhau, hồi học nhà trẻ còn ngồi chung bàn, quậy chung từ nhỏ tới lớn, dĩ nhiên là tình cảm rồi."
Bác sĩ Trần nghe vậy thì một khung cảnh nào đó bỗng xuất hiện trong đầu.
Anh ta suýt nữa thì sặc cơm, rối rít rút khăn giấy che miệng.
Chị Trần sợ hết hồn: "Giật cả mình, anh sao thế?"
Bác sĩ Trần hắng giọng, nói: "Anh nhớ ra rồi!"
Chị vợ ngơ ngác: "Nhớ gì cơ?"
Bác sĩ Trần kích động: "Cô thai phụ trẻ hôm nay anh gặp ấy, anh biết tại sao lại thấy quen mắt rồi."
Trước khi vẻ mặt vợ mình trở nên nguy hiểm, bác sĩ Trần vội vã nói nốt: "Cô ấy trông giống một cô giáo ở nhà trẻ của chúng mình, anh còn nhớ hồi đó tụi mình gọi cô ấy là cô Cá, dạy mình hơn một năm thì tự dưng cô ấy nghỉ việc, lúc biết tin anh khóc cả buổi luôn."
Vừa nghe thế, chị Trần cũng nhớ ra, trợn tròn mắt, "Ấy, ra là cô Cá!"
Bác sĩ Trần nói xong còn mở thiết bị đầu cuối của mình ra lướt lướt, tiếc là anh ta chẳng tìm được tấm hình ngày xưa nào, cuối cùng vẫn là nhờ vợ hỏi bố mẹ ruột mới lục ra được một bức chụp cùng "cô Cá" bốn mươi năm trước.
Hôm đó là sinh nhật một đứa bé, cô giáo và học trò đều đội mũ nhỏ ăn bánh kem, trong tay mọi người cũng cầm một quả táo đỏ.
Bác sĩ Trần chỉ vào Du Dao trong hình, mở to mắt nói luôn miệng: "Chính cô ấy, chính là cô ấy! Đúng là giống nhau như đúc luôn, không khác chỗ nào hết!"
Chị Trần nhìn tấm ảnh chụp nhiều năm trước, vô cùng bùi ngùi.
Cô nói: "Hồi đó em siêu thích cô Cá.
Hầy, Trần Văn Duệ, anh còn nhớ không, lúc nhỏ anh với em cãi nhau tranh gả cho cô Cá, em không cho anh gả, nói chỉ có em mới được gả cho cô ấy làm anh khóc luôn, sau đó em chỉ còn cách chấp nhận để chúng ta cùng gả cho cô Cá ha ha ha."
Bác sĩ Trần lúng túng nhìn thoáng qua cô con gái đang cười trộm, nghĩ thầm, điểm trừ của việc quen vợ từ bé chính là, cô ấy sẽ biết tất cả lịch sử đen của mình, vui buồn gì cũng lôi ra nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!