Đoạn Giang Trọng Lâm kể nghe như một chuyến đi xa rất mực bình thường.
Du Dao hỏi anh: Sau đó thì sao?
Sau đó anh trở về.
Du Dao câm nín, chắc phải phát sinh việc gì đặc biệt thì anh mới kể trước tiên chứ, cuối cùng không có gì là sao? Vậy sao anh lại nhớ tới nó đầu tiên?
Cô nào biết, một chiếc lông trắng nhẹ tênh và vài câu nói của ông cụ gần như đã cứu vớt anh thanh niên tiều tụy năm đó.
Anh đứng bên hồ nước dưới núi tuyết, cầm chiếc lông trắng muốt như bắt được chút hi vọng.
Rồi sẽ có ngày được gặp lại.
Vì câu nói đó, anh giữ gìn chiếc lông vô cùng cẩn thận cho tới tận bây giờ.
Du Dao bỗng nhiên nhanh trí:
"Chiếc lông đó tới nay vẫn còn chứ?" Bật hỏi xong, cô cũng nghĩ, hình như đã rất lâu rồi, chắc chẳng còn đâu.
Ngờ đâu, Giang Trọng Lâm đáp: Còn.
Đoạn, anh đứng dậy bật đèn, sang thư phòng lục soạn một hồi và quay lại cùng một chiếc lông thật dài màu trắng.
Du Dao giơ chiếc lông lên soi dưới ánh đèn.
Cô vừa dở khóc dở cười vừa thấy hơi kinh dị,
"Thật luôn hả, anh đã giữ nó bao lâu vậy?" Cô nghĩ bụng, có lẽ Giang Trọng Lâm thật sự là người sống rất tình cảm, bởi dẫu chỉ là một chiếc lông bình thường như thế, anh vẫn gìn giữ thật lâu.
Giang Trọng Lâm nhìn cô xoay xoay chiếc lông nói: Cho em đấy.
Cho em á?
Du Dao cũng ngồi dậy, đặt lông chim lên tủ cạnh giường, dùng chun buộc tóc chặn lại, sau đó mở thiết bị đầu cuối, nhấn vào ứng dụng hôm nay Dương Quân giới thiệu cho mình.
"Đợi chút, em cũng muốn tặng anh cái này."
Nói đoạn, cô vào cột vật phẩm trong giao diện, lôi ra một đống hoa tươi.
Trong này có đủ loại mâm cốc chén đĩa dưa hấu phân chó, đương nhiên là có cả hoa.
Một ứng dụng, hai cách dùng, vừa để tỏ tình, vừa để cãi vã.
Thế là Du Dao bèn trút cho ông Giang một giường hoa mô phỏng y như thật, nhấn chìm anh trong biển hoa.
Thầy Giang chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của ứng dụng nọ ngồi ngơ ngác với cái đầu đầy hoa.
Thấy anh ngẩn tò te, Du Dao ngã xuống giường cười lăn lộn.
Trông vợ mình cười thoải mái như vậy, Giang Trọng Lâm cũng khẽ mỉm cười.
Anh chợt phát hiện, chạm vào cô vợ trẻ không khó khăn như trong tưởng tượng, ngủ cùng một giường cũng không quá lạ lẫm.
Cũng có lẽ là vì trong mắt cô, anh không phải một cụ già cần đối xử cẩn thận, cũng chẳng phải một lão học giả nên được tôn kính.
Dẫu già dẫu trẻ vẫn chỉ là anh, là người chồng Giang Trọng Lâm của cô.
Anh còn đi đâu nữa? Du Dao nghiêng người, chống đầu nhìn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!