Chương 22: Anh Từng Nhặt Được Một Chiếc Lông Chim

Dẫu biết Giang Trọng Lâm nghĩ cho mình, nhưng Du Dao vẫn tức anh ách.

Cô phát hiện kể từ sau khi vượt thời gian, tâm trạng cô luôn thay đổi thất thường.

Hẳn là do đang bầu bí chứ trước kia cô chẳng nóng tính đến vậy.

Du Dao ra khỏi phòng ngủ, đang định lên tầng chuyển nốt đồ đạc xuống thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, Giang Trọng Lâm bước vào nhà, trên tay cầm… một bó hoa.

Một bó tường vi phớt hồng bó bằng ruy băng lụa tím nhạt, sáng sủa và xinh xắn.

Ông cụ có phần ngượng nghịu, nhưng vẫn đưa hoa cho cô, thủ thỉ dỗ cô một cách kín đáo: Em đừng giận.

Du Dao lấy làm bất ngờ trước món quà của Giang Trọng Lâm, cô đón bó hoa, hương hoa thơm ngát ùa vào mũi.

Giang Trọng Lâm dỗ tiếp:

"Nóng giận hại sức khỏe lắm."

Du Dao bỗng vươn tay ấn lên trán ông cụ rồi đẩy đầu anh ra sau, nhoài người thơm lên cằm anh một cái, sau đó tươi tỉnh ôm hoa chạy lên tầng:

"Rồi, em không giận nữa!"

Giang Trọng Lâm thoáng sửng sốt, vội gọi với theo:

"Em đi chậm thôi, đừng chạy trên cầu thang thế."

Du Dao dừng lại, tựa lên lan can:

"Phụ nữ có thai không mỏng manh vậy đâu, đừng căng thẳng thế, tự em có chừng mực. Dù gì em cũng gần ba mươi rồi mà thầy Giang."

"Kể cả thế thì vẫn phải chú ý hơn, giờ em mang thai khác trước rồi."

Cô bật cười:

"Ơ kìa, lúc trước thầy kêu không muốn đứa bé này mà, sao giờ lo sốt vó thế."

Giang Trọng Lâm bất đắc dĩ nhìn bó hoa trong tay cô:

"Em vừa bảo không giận nữa mà."

"Thì em có giận đâu, em đang trêu anh thế thôi."

Giang Trọng Lâm nghe vậy cười khổ, cũng may Du Dao không nói thêm gì nữa mà quay đi thu dọn đồ đạc.

Đến khi anh bưng thức ăn ra rồi vào phòng ngủ gọi cô, trong phòng đã có thêm bao la đồ mới.

Trên tủ đầu giường đặt bình hoa cắm bó tường vi anh vừa tặng, hương thơm thoang thoảng tỏa khắp phòng, trò chơi của Du Dao chất đống trên chiếc bàn tròn, xếp cạnh mấy quyển sách của anh.

Cạnh bồn rửa mặt trong phòng tắm có thêm vài chai lọ, bàn chải đánh răng và khăn mặt của cô, trong tủ treo đầy quần áo nữ, bên kia bàn làm việc có thêm một tấm hình mới.

Đó là ảnh cưới của hai người năm xưa.

Trong ảnh, Giang Trọng Lâm trẻ trung mặc âu phục, điển trai cao ráo, gương mặt sáng sủa cười hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

Du Dao thì tóc búi cao, lộ vầng trán bóng, trên làn váy cưới trắng như tuyết điểm xuyết vô số cánh hoa, tay cầm bó hoa cũng màu hồng phấn, cũng dây ruy băng tím nhạt, nụ cười rực rỡ như nắng.

Thấy anh xem ảnh, Du Dao lên tiếng:

"Dương Quân gửi cho em đó." Trong đám cưới của cô và Giang Trọng Lâm, Dương Quân góp mặt làm phù dâu, tất nhiên đã chụp không ít ảnh, bao nhiêu năm qua vẫn giữ cẩn thận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!