"Vậy là bà… có thai thật hả?" Bên kia cuộc gọi video, mặt Dương Quân đần ra như người bị lẫn.
Chính xác. Du Dao ngồi khoanh chân, mộtitay đặt trên vùng bụng hãy còn phẳng, tay kia chống cằm, đợi bàibạn hoàn hồn.
Dương Quân thở hắt một hơi, cảm thán:
"Thế là con bà bé hơn cả cháu tôi à!"
"Vấn đề gì đâu, con trai bà còn lớn hơn tôi nữa là."
Hai người bông đùa thêm vài câu, rồi Dương Quân thở dài, biểu cảm cũng trở nên phức tạp:
"Thật ra ông Giang nhà bà lo thế cũng phải thôi, bà thật sự muốn sinh vào thời điểm này à?"
Du Dao cười:
"Xưa nay tôi đã bao giờ hối hận về quyết định của mình chưa?"
Đúng là trong hai mươi năm Dương Quân quen Du Dao, từ những việc nhỏ nhặt như chơi với ai, ăn gì, làm gì mỗi ngày, cho đến những chuyện hệ trọng như chọn trường, chọn nghề, chọn chồng, Du Dao đều tự mình quyết định, quyết rồi là không ai cản nổi.
Ấn tượng nhất phải kể đến lần Du Dao bỏ trường cấp Ba số 1 để chọn cái trường số 16 tệ lậu, hôm ấy cô cầm dao chém hỏng cả cửa nhà, ngồi xe lăn đến trường ghi danh, bướng cực kì.
Du Dao hỏi:
"Đố bà biết tôi nghĩ gì đầu tiên lúc biết mình có thai?"
Dương Quân thử đoán:
"Liệu Giang Trọng Lâm có mừng hay không hả?"
Du Dao cười phá lên, xua tay:
"Sai rồi sai rồi. Lúc đó tôi áng chừng thời điểm mang thai, phát hiện mình có thai trước khi vượt thời gian chỉ một hai ngày, sau đó tôi nghĩ không biết lúc ấy mình bầu thật chưa, mình bầu trước hay sau khi vượt thời gian, nếu bầu trước thì hóa ra con tôi vừa chào đời đã U40 à."
Dương Quân nghe vậy bật cười:
"Sao bà vẫn nghĩ được mấy chuyện đó vậy?"
Du Dao cũng cười theo: "Sao lại không chứ, thú vị thế còn gì.
Nếu tôi bầu trước khi vượt thời gian thì tức là bé đã cùng tôi vượt tận bốn mươi năm, còn nếu tôi đến đây mới bầu thì lại càng kỳ diệu hơn nữa.
Với mọi người thì chuyện tôi đến đây là một phép màu, còn với tôi, đứa trẻ này cũng diệu kỳ không kém, nên tôi nhất định sẽ đẻ bé ra.Cô bỗng đổi giọng:Phải đẻ để chồng tôi còn liệu đường chấp nhận sự thật.Gì đấy, ông Giang đối xử với bà không tốt à?
"Dương Quân ngạc nhiên hỏi. Du Dao nhăn nhó:"Ôi anh ấyiá, toàn trăn trở mấy chuyện gì đâu, đến giờ vẫn cứ khăng khăng là tôi với anh ấy nên cư xử kiểu cách nhau một thế hệ, ngày nào cũng lo sau này anh ấy chết rồi, còn mình tôi tứicố vô thân, không ai chăm sóc.
Hôm nay tôi phải cho tên già cứng đầu này sáng mắt ra!
"Biết tính bạn mình, Dương Quân vội khuyên:"Dao Dao à, bà phải bình tĩnh, người sáu chục tuổi không chịu nổi đòn đâu!
"Du Dao nhếch mép, nhớ tới cái gối ôm mình phi thẳng vào mặt Giang Trọng Lâm trong cơn tức, cùng cảm giác thắt lòng ngay sau đó khi nhìn thấy vẻ mặt anh, cô đâm bứt rứt:"Muộn rồi, tôi động tay mất rồi còn đâu.
"Dương Quân câm nín một hồi, lát sau mới hắng giọng bảo:"Lỡ rồi thì thôi, lần sau bà đừng làm vậy.
Nào, để tôi cho bà xem cái app này nhé.
"Đoạn kéo từ thiết bị đầu cuối ra một ứng dụng có icon bông hoa nhỏ."Coi này, trong đây có đủ thứ như gối, ly, cá ươn, phân chó, dao phay, chỉ là ảnh 3D thôi nhưng ném vào người cảm giác bao thật.
Bà mà cáu quá muốn đập đồ thì cứ lôi từ đây ra mà phang ổng, không đau gì đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!