Tối đến lần nữa chung chăn gối với người vợ xa cách bao năm mới gặp lại, ông chồng lớn tuổi chẳng hiểu sao cứ buồn cười mãi.
Du Dao bị anh cười đến nỗi bi thương dần bay hết, cuối cùng chỉ muốn dần ai kia một trận.
Sáng hôm sau, Giang Trọng Lâm tỉnh dậy từ rất sớm.
Anh chớp chớp mắt, cảm giác có gì đó đè lên vai mình, vừa cúi xuống liền thấy một mái đầu đen nhánh.
Anh sực nhớ ra đêm qua mình và vợ ngủ chung một giường.
Tuy đã qua rất lâu, nhưng Giang Trọng Lâm vẫn không quên được thói quen ngủ ngang ngược của vợ.
Nếu ngủ một mình, cô nàng sẽ độc chiếm cả chiếc giường, ngọ nguậy liên tục.
Còn khi ngủ chung, nếu trời quá nóng, hơn nửa giường sẽ thuộc về cô, không cho anh tới gần; nếu trời lạnh, anh có muốn nằm cạnh ngủ cô cũng không cho, bắt phải dán sát vào rồi rúc đầu vào lòng anh, im lìm hệt như hiện tại.
Những lúc thế này, anh chỉ cần động đậy là cô sẽ tỉnh ngay, vô thức vung tay hoặc đá chân một cái cứ như mơ thấy bất ngờ bị ngã từ trên cao xuống vậy.
Hồi hai người mới kết hôn, anh cảm thấy thói quen này siêu đáng yêu siêu thú vị, hôm nào cũng cố ý thức sớm hơn cô rồi thình lình di chuyển, nhìn cô huơ huơ tay, mơ màng hé mắt, thò tay sang chộp anh về.
Những khi vào hè, trước khi ngủ anh còn lén chỉnh nhiệt độ điều hòa hơi thấp xuống để Du Dao ngủ một lát sẽ tự lăn tới nằm sát anh, chứ không phải chê anh nóng đuổi anh sang một bên nằm chèo queo.
Vài phần nghịch ngợm thời trẻ kia giờ đã không còn nữa.
Lặng lẽ nằm nghe tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai, Giang Trọng Lâm chợt ngẩn ngơ.
Lúc Du Dao vừa biến mất, anh luôn không ngủ được, hoặc ngủ rồi lại đột ngột tỉnh dậy nhìn qua bên cạnh, dường như cô vẫn nằm đó, vẫn tựa vào vai anh.
Chút sức nặng trên vai hệt như giấc mộng hôm nào.
Giang Trọng Lâm nhìn về ô cửa sổ ngập nắng, khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Cuối cùng Du Dao cũng dậy, cô nhích đầu, xoay người, rúc vào chăn.
Giang Trọng Lâm tưởng cô vẫn chưa tỉnh táo, nhưng rửa mặt thay đồ xong vẫn thấy cô vẫn trùm kín mít, anh đành đi tới hỏi:
"Du Dao? Dậy đi ăn sáng nào."
Em không ăn.
Du Dao ló đầu khỏi chăn, nằm bẹp trên giường, hơi khó chịu nhíu mày.
Cô thấy không khỏe lắm, đã nhức đầu còn buồn nôn, chẳng có tí khẩu vị.
Chắc là tối qua tắm xong phơi gió lâu quá, Du Dao nghĩ, đưa tay sờ trán.
Giang Trọng Lâm thấy vậy cũng ướm thử trán cô,
"Sao thế? Chóng mặt? Hay là sốt rồi?"
Trán không nóng lắm, nhưng Giang Trọng Lâm sợ đo tay không chuẩn nên đứng lên bảo:
"Đợi anh chút, anh đi tìm nhiệt kế."
Cầm nhiệt kế về, anh phát hiện Du Dao không còn trên giường, trong phòng vệ sinh có tiếng nôn.
Anh vội đi vào, thấy cô đang súc miệng bên bồn rửa tay, lo lắng hỏi:
"Sao lại ói thế này, phát sốt thật rồi? Em qua đây, chúng ta đo nhiệt độ trước đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!