Tình địch tin đồn của cô, tại sao lại là một bà lão chứ?
Tại sao cô còn phải dạo bước bên hồ trong gió đêm nhè nhẹ với bà lão tình địch tin đồn của mình chứ?
Du Dao đoán bà có gì muốn nói, tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
Dường như đắn đo hồi lâu, cụ Tào mới mở miệng, câu đầu tiên là:
"Chị rất yêu chồng mình, tuy anh ấy đã mất mấy chục năm rồi, nhưng đến tận bây giờ chị vẫn thế, vẫn thương, vẫn nhớ anh ấy. Giang Trọng Lâm và chị giống nhau ở điểm này."
Bà quay đầu, hơi áy náy cười cười với Du Dao,
"Tối nay chị vừa đến nông trang, nghe được mấy lời không đàng hoàng của lão Nhiếp, sợ sẽ ảnh hưởng đến vợ chồng em. Hai người vốn đã gặp nhiều khó khăn, chị không muốn gây thêm trở ngại nữa, cho nên mới đánh liều qua đây nói chuyện với em. Thật ra, chị muốn gặp em từ rất lâu trước kia rồi."
Du Dao hỏi: Chị biết em ạ? Cô nhớ vừa nãy cụ Tào thấy cô là nhận ra ngay.
Vậy là Giang Trọng Lâm đã cho chị ấy xem qua hình cô?
Cụ Tào chậm rãi nói:
"Đúng thế, chị đã thấy hình em, Giang Trọng Lâm kể cho vợ chồng chị nghe về em rồi."
"Vợ chồng chị đều là bạn học của Giang Trọng Lâm. Ngày trẻ, bọn chị từng đi dạy tình nguyện ở cùng một nơi, từ đó bắt đầu thân thiết với nhau."
"Hồi ấy chị và chồng vừa kết hôn không lâu, bọn chị có cùng sở thích và lý tưởng.
Lúc gặp Giang Trọng Lâm ở Vân Quý[1], cậu ấy một thân một mình, không giống bọn chị chút nào.
Khi đó tình trạng của cậu ấy không được tốt cho lắm, người gầy nhom, nặng nề tâm sự, vì hai vợ chồng chị rất săn sóc nên cậu ấy gọi một tiếng anh chị."
[1] Nguyên gốc , vùng cao nguyên nằm ở phía tây nam Trung Quốc, trải dài qua phía đông tỉnh Vân Nam và vùng đồi phía tây của vùng đông nam nước này.
Du Dao từng nghe Dương Quân kể sơ về việc lúc trẻ Giang Trọng Lâm đã đi dạy tình nguyện nhiều năm, nhưng Dương Quân cũng không biết cặn kẽ nên chỉ nói vài câu đơn giản.
Bây giờ trông cụ Tào như đang chuẩn bị kể thật tường tận, Du Dao cũng nghiêm túc lắng nghe.
Cụ Tào thấy vẻ mặt của cô, ánh mắt dịu dàng,
"Khi mới quen, bọn chị không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra với Giang Trọng Lâm, sau này thân thiết hơn rồi mới muốn khuyên bảo cậu ấy một chút, nhưng Giang Trọng Lâm bình thường dễ nói chuyện, chỉ có việc này là lặng thinh chẳng chịu nhắc tới."
"Cậu ấy là người quá cố chấp, chấp nhất thế này đôi khi không phải là chuyện tốt, nếu quá để ý đến thứ gì thì sẽ sống rất đau khổ." Nét mặt cụ Tào thoáng vẻ xa xăm,
"Năm ấy, nơi bọn chị dạy tình nguyện xảy ra một trận động đất. Núi sập, trận mưa xối xả liên tục cuốn trôi đất đá, gần như toàn thôn đều bị chôn vùi, chồng chị mất chính trong đợt tai nạn ấy."
"Ba người bọn chị bị kẹt trong một đống đất đá không biết bao nhiêu ngày.
Chồng chị bị thương do đá đè, gắng gượng chưa tới ba ngày, rồi nhanh chóng...! ra đi trong hang động tối om đó.
Chị gần như phát điên, suýt nữa đã đi theo anh ấy.
Nhưng trước khi mất, anh ấy bảo muốn chị khỏe mạnh thoát ra ngoài, vì khi ấy chị đang mang thai, anh ấy hi vọng con của bọn chị có thể được nhìn ngắm thế giới này.
Chuyện đó đã trở thành động lực để chị tiếp tục kiên trì sống sót.Trong cả ba người thì chỉ có Giang Trọng Lâm là tỉnh táo nhất.
Cũng không hẳn là bình tĩnh, chính xác hơn là cậu ấy không quá để ý đến sống chết như bọn chị.
Trong mấy ngày mòn mỏi chờ cứu viện, dưới sự dò hỏi của chồng chị, lần đầu tiên cậu ấy chịu kể với bọn chị về em.Cậu ấy nói về lần đầu gặp em, bảo sau đó chuyển trường rồi vẫn thường xuyên nhớ đến cô gái bất thình lình xuất hiện kia, nói lần thứ hai được gặp em là do cậu ấy thay anh họ đi gặp đối tượng xem mắt, lúc nhận ra em phải nói là mừng rơn, xin số em nhưng lại không dám gọi, rồi lần đầu tiên hai người hẹn hò, rồi những lần hẹn sau đó, rồi ra mắt bố mẹ cậu ấy, kể về vô số chuyện sau khi hai người kết hôn.
Những lời em nói, những việc em làm, cậu ấy nhớ hết, nói rất rất nhiều chuyện.Lúc kể đến một ngày kia, em bỗng dưng biến mất và không tìm được nữa, hai vợ chồng chị đều nghe cậu ấy khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!