Bờ đê rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi.
Du Dao đi trước, Giang Trọng Lâm theo sau, hai người cách nhau chừng nửa mét.
Du Dao vươn tay sờ lá sen ở hai bên, đoạn nói mà không quay đầu:
"Chắc anh cảm thấy mấy người trẻ tuổi phiền lắm nhỉ? Suốt ngày gây sự vô cớ thôi."
Giang Trọng Lâm lặng lẽ nhìn bóng lưng vợ,
"Không, là anh không tốt."
Nhớ hồi trẻ, anh cũng từng buồn bực vì chuyện tương tự.
Khác ở chỗ anh không có dũng khí nói thẳng ra như Du Dao, sợ cô biết sẽ tức giận, sẽ cười nhạo.
Khi đó có rất nhiều người thích Du Dao, cô có bạn trai cũ, cũng có bạn nam quan hệ không tồi.
Lúc cùng đi chơi, thấy cô cười cười nói nói với người ta, trong lòng Giang Trọng Lâm rất không vui.
Anh biết họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng ghen ghét vốn là một cảm xúc khó khống chế và không có lý do.
Anh không nói, Du Dao dường như cũng chẳng phát hiện.
Về nhà rồi, cô mới ấn anh xuống sofa, còn mình thì ngồi phía đối diện, nói:
"Anh bạn quán quân ạ, anh thành công rước được em về là đã tới đỉnh cao cuộc sống rồi, vui vẻ lên nào."
Nghe xong, chẳng hiểu sao Giang Trọng Lâm liền nhoẻn cười, tí tẹo không vui trong lòng dễ dàng bị Du Dao xóa sạch.
Cô rất tốt, nhận ra vấn đề của anh là có thể ung dung giải quyết ngay.
Lúc ấy anh phấn chấn lên xong lại thấy mình thật vô lí, còn phải để vợ an ủi.
Giang Trọng Lâm khi nhỏ hơn Du Dao ba tuổi cực kì ngây ngô non nớt, sự thiếu chín chắn đó khiến anh rất xấu hổ.
Người trẻ luôn khát khao được trưởng thành, để có thể chứng minh hoặc bảo vệ điều gì đó.
Tam thập nhi lập, khi hơn ba mươi, anh rửa sạch sự ngây ngô trong bần cùng gian khổ.
Tứ thập nhi bất hoặc, cuộc đời chìm nổi bắt đầu lắng đọng, anh trở nên kiên cường hơn, chững chạc hơn.
Ngũ thập nhi tri thiên mệnh, anh đã thông suốt rất nhiều việc, cũng hiểu được cưỡng cầu là vô ích.
Mà nay lục thập nhi nhĩ thuận[1], anh có thể gặp chuyện lòng không gợn sóng, trình độ học thức cũng gần như hoàn hảo.
[1] Câu nói của Khổng Tử chép trong sách Luận ngữ Vi chính, về cuộc đời ông nói riêng và các mốc của đời người nói chung.
Nguyên văn:
"Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học. Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục, bất du củ."
Nghĩa là
"Ta 15 tuổi mới có chí học hành, 30 tuổi vững bước, 40 tuổi chẳng nghi hoặc (vì trí tuệ đã mở mang), 50 tuổi biết mệnh trời, 60 tuổi biết phán đoán mọi sự, 70 tuổi theo lòng mình muốn mà không vượt ra ngoài khuôn khổ đạo lý."
Song, nghe câu nói không vui như nặng trĩu lại như nhẹ tênh của Du Dao, anh của hiện tại cũng không biết làm sao để an ủi cô.
Trong cái ngoảnh đầu bất giác ở tuổi sáu mươi hơn, anh chợt phát hiện mình vẫn chẳng thể hoàn thành được nguyện vọng đơn giản ngày còn hai mươi ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!