Chương 16: Nhưng Mà Em Không Vui

Ông lão béo vừa nói chuyện họ Nhiếp tên Lỗi, có lẽ tiền thân của ông là một chiếc chày gỗ nên cực kì thiếu ý tứ.

Tuy bị Giang Trọng Lâm quát nhưng ông không hề để bụng, thậm chí sau khi Giang Trọng Lâm ngồi xuống gần đó, ông còn phấn khởi xáp lại tiếp tục nói như súng bắn liên thanh.

"Lão Giang, đừng xấu hổ chớ!

Mấy năm nay ai ông cũng chướng mắt, lúc nào cũng lủi thủi một mình, chỉ thân với mỗi Tào Thanh Linh hơn chút đỉnh, mọi người đã biết hết rồi, tôi không tin hai người không có ý với nhau.

Tôi nói chứ, ông đừng bảo thủ quá, đã là thời nào rồi, già cả vẫn có thể kết hôn mà.

Ông với Tào Thanh Linh giống nhau, người góa vợ người mất chồng, lại từng cùng trải qua hoạn nạn, nếu ông muốn tìm bạn già thì cô ấy là thích hợp nhất rồi còn gì…

"Cụ Nhiếp rất không thức thời thao thao bất tuyệt, bị một ông lão khác dắt theo bạn già tới va một cái. Cụ Nhiếp bị cắt ngang, chẳng hiểu mô tê gì trừng mắt:"Lão Đổng, sao ông lại huých tôi!"

Lão Đổng vừa ngăn không cho cụ Nhiếp nói chính là một trong những người có quan hệ tốt với Giang Trọng Lâm và biết được thân phận của Du Dao.

Ông nghe cụ Nhiếp nói liền tù tì, lại nhìn Giang Trọng Lâm đang nhíu mày ngày một chặt cùng cô vợ ngồi ngay cạnh, chỉ chực túa mồ hôi lạnh.

Cái lão chày gỗ nổi danh này, nói năng kiểu gì chả bao giờ khiến người ta thích nổi!

Nếu tiếp tục để ông ấy nói, lão Đổng thật sự rất lo bạn già Giang Trọng Lâm sau khi về sẽ bị vợ đánh.

Lớn tuổi rồi, chẳng biết chịu nổi không.

Ông nhanh chóng đấm cụ Nhiếp một cái, lạnh mặt mắng:

"Mỗi mình ông rộn chuyện, ngậm miệng lại cấm nói nữa, có thấy lão Giang sắp nổi giận rồi không!"

Cụ Nhiếp đưa mắt nhìn lom lom, lúc này mới phát hiện hình như là thế thật.

Giang Trọng Lâm rất hiếm khi nổi nóng, những người bình thường không dễ giận mà cáu lên sẽ rất đáng sợ.

May sao, ngay cả kiểu người thiếu mất một sợi gân như cụ Nhiếp cũng biết không thể nói tiếp nữa, nhưng nếu cứ thế im lặng, ông lại cảm thấy hơi mất mặt, xấu hổ lẩm bẩm:

"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà, có vậy thôi mà cũng cáu với tôi."

Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Giang Trọng Lâm, ông muốn đổi chủ đề, chớp chớp mắt thấy Du Dao ngồi cạnh anh, thế là hứng thú hỏi:

"Cô bé này là ai vậy? Lần đầu tiên tôi thấy ông dẫn theo người khác đó, học trò mới của ông hả? Sao lại nhận một cô bé trẻ đẹp thế này, chẳng giống tính ông tí nào."

Cuối cùng Du Dao cũng lộ ra một nụ cười, cô nhìn về phía cụ Nhiếp, nói rành rọt từng chữ:

"Chào ông, tôi là Du Dao, vợ của anh Giang Trọng Lâm."

Cả hiện trường im phăng phắc.

Vì trước đó cụ Nhiếp cứ oang oang nên những người tới phòng khách chờ cơm đều chú ý đến họ, có vài người vừa rồi thấy không khí không vui còn định qua khuyên vài câu, bởi vậy, hầu như tất cả mọi người đều nghe rõ ràng câu nói của Du Dao, đồng loạt ngây ra như phỗng, bao gồm cả hai cặp vợ chồng vốn đã biết chuyện.

Nhất thời không ai lên tiếng, đại sảnh cực kì yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Giang Trọng Lâm và Du Dao.

Có mấy người tới sau thấy phòng khách lặng như tờ, ngơ ngác ngó quanh,

"Mọi người sao thế, sao chẳng ai nói gì vậy?"

Cụ Nhiếp rốt cũng hoàn hồn, ông ớ một tiếng, trợn trừng mắt,

"Cái gì! Ông cưới một cô vợ trẻ thế bao giờ vậy lão Giang! Không thèm mời rượu luôn!"

Bầu không khí thoáng chốc nổ tung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!