"Em ở nhà một mình không sao chứ?" Giang Trọng Lâm hỏi.
Du Dao ngồi trên sô
-pha xua tay ra sau:
"Không sao hết, anh đã hỏi ba lần rồi đấy."
Giang Trọng Lâm vẫn không kìm được dặn dò:
"Trưa anh không về, tủ mát có sẵn thức ăn, em nấu đàng hoàng chứ đừng ăn mỗi đồ vặt nhé. Đừng ngủ quá giấc, trái cây nhớ rửa sạch rồi hãy ăn."
Biết rồi ——.
Ngẫm thấy hình như không còn gì để nhắc nữa, mà nói thêm thì khéo Du Dao lại cáu, Giang Trọng Lâm đành thay giày, hôm nay anh có tiết học mở ở Đại học Hải Thành.
Trước khi anh đi, quản gia thông minh khảm trên tường kịp thời nhắc nhở,
"Thưa ông, hôm nay sẽ có mưa, ông nhớ mang dù khi ra ngoài."
Giang Trọng Lâm bèn cầm chiếc ô to màu xanh biển sẫm ngay cửa rồi ra khỏi nhà.
Không bao lâu sau, Du Dao tắt trò chơi, quăng thiết bị trải nghiệm, bò dậy khỏi sô
-pha, thay đồ, buộc tóc, chẳng chốc đã khoác ba lô ra cửa đổi giày.
Lúc cô mở cửa, quản gia nhận diện được thân phận chủ nhân, lại đing đoong nhắc nhở như một quản gia đích thực:
"Thưa bà, hôm nay trời sẽ mưa, bà ra ngoài đừng quên mang dù nhé."
Thế là Du Dao cầm theo cái ô đỏ bé hơn trên giá.
Hôm nay Giang Trọng Lâm phải lên lớp ở Đại học Hải Thành.
Đó cũng là đích đến của Du Dao, tuy nhiên cô không đến để nghe giảng mà là để tham quan.
Sở dĩ giấu Giang Trọng Lâm là vì cô biết, nếu cô bảo mình muốn đi cùng thì anh nhất định sẽ dẫn cô dạo quanh trường, thu xếp cho cô ngồi trong văn phòng chờ, rồi cứ lo cô sẽ thấy buồn chán.
Ôi thôi đến là rắc rối, chẳng bằng tự đi cho xong.
Ra khỏi khu nhà, Du Dao đứng tại trạm xe, học Giang Trọng Lâm gọi một chiếc xe đến.
Đây là xe công cộng không người lái, có loại một chỗ, hai chỗ hoặc nhiều chỗ, có thể lái tự động, là sự lựa chọn tiện lợi và phổ biến nhất của phần đa mọi người.
Du Dao chưa được tự ngồi bao giờ, cô hào hứng mò mẫm một chốc, chờ xe tới lại leo lên táy máy hồi lâu.
Trước đây Du Dao cũng biết lái xe, nhưng ngẫm thấy xe bây giờ đã khác xưa, cô chọn hình thức lái tự động, đặt điểm đến, sau đó ngồi ngắm cảnh hai bên đường.
Cô đã từng tìm thông tin và được biết, tuy Đại học Hải Thành quản lý cổng trường nghiêm ngặt nhưng quyền ra vào của các giáo viên được liên kết đồng thời với con cái và bạn đời.
Thân thiện với người dùng là thế, nên Du Dao chỉ cần quét thẻ căn cước là vào được ngay.
Bầu trời âm u chưa trút cơn mưa nhưng nổi gió ào ào, mấy ngày nay thời tiết chớm trở lạnh.
Du Dao bước đến nhìn cánh cổng lớn cổ kính.
Cô theo chân một tốp sinh viên trẻ măng đang chuyện trò rôm rả, quét thiết bị đầu cuối chứng thực danh tính, thành công xâm nhập vào trường.
Khuôn viên Đại học Hải Thành rất rộng, cách cổng trường không xa có một tấm bản đồ to, trên đó có mã QR nhận bản đồ điện tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!