Chương 12: Thanh Niên Là Phải Bình Tĩnh

"Nhà cũ của mình còn đó không anh?" Du Dao nổi hứng hỏi bất chợt.

Tuy không biết vì sao cô bỗng nhắc tới việc này, nhưng Giang Trọng Lâm vẫn nhanh chóng đáp:

"Cả khu bị phá rồi, xung quanh giải phóng mặt bằng từ mười mấy năm trước, giờ ở đó xây công viên xanh và quảng trường Phượng Vĩ."

Rồi anh hỏi: Em muốn đi thăm à?

Du Dao gật đầu.

Một lát sau, hai vợ chồng ra khỏi cửa.

Nơi ở hiện tại gần chỗ cũ, mất chừng hai mươi phút lái xe.

Nhìn từ xa, Du Dao đã thấy một khoảng xanh ngút ngàn, vào đến nơi thì cơ man các loại cây cảnh được tỉa tót công phu và bắt mắt, gọn gàng sạch sẽ sau một cuộc quy hoạch chuẩn xác, hệt như Hải Thành hiện tại.

Đang giờ làm việc buổi sáng nên công viên không mấy tấp nập.

Du Dao đảo mắt, thấy có các mẹ đẩy xe nôi, các cụ già ngồi nhàn nhã, có thanh niên đang tản bộ, đông nhất là nhóm học sinh chưa phải tựu trường.

Truyện mới cập nhật

Giang Trọng Lâm dẫn cô vào một con đường nhỏ lát đá cuội vắng vẻ, gần như chỉ có hai người họ, xem chừng rành đường rẽ lối lắm.

Cô nhìn quanh quất, nơi đây trồng đầy cây phương, tiếc là đã qua mùa hoa đơm.

Khu họ sống năm xưa cũng từng có hai gốc phượng, hễ đến mùa là hoa đua nhau khoe sắc, thắp lửa dưới ánh mặt trời.

Sầu nỗi cô mới chỉ được ngắm đúng một lần.

Giang Trọng Lâm lia theo ánh mắt Du Dao:

"Vì nơi này trồng nhiều phượng vĩ nên quảng trường bên cạnh đã lấy đó làm tên luôn. Năm nào cũng đông người đến chụp ảnh, nhìn từ xa sẽ thấy cả khoảng trời đỏ rực. Mùa hoa năm nay qua mất rồi, sang năm mình có thể quay lại ngắm."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đến một chòi nghỉ được bao quanh bởi những cây trúc kiểng cao lớn.

Đây em ạ. Giang Trọng Lâm chỉ cái chòi,

"Chỗ nhà mình hồi xưa đấy."

Anh vào chòi ngồi, gọi Du Dao vào theo.

Du Dao thấy bên ngoài có một tấm bia nhỏ cắm cờ, ghi người quyên tặng chòi nghỉ là Ông Giang.

Ông Giang…? Chẳng có nhẽ là ông Giang ở trước mặt mình?

Du Dao im lặng ngồi xuống bên Giang Trọng Lâm.

Chòi nghỉ này trông rất bình thường, chung quanh không có gì đặc sắc, thế nên chẳng níu được gót ai ngoài những người dừng lại nghỉ chân vì thấm mệt.

Ấy vậy mà cô có thể mường tượng ra bóng anh đơn độc ngồi đây suốt những tháng năm dài đằng đẵng.

Nhà hóa bụi tro, vợ xuống suối vàng, chỉ còn lại nỗi hoài niệm với chốn cũ đã chẳng còn vẹn nguyên.

Chắc hẳn anh năng đến lắm, bởi cái điệu đi đứng vừa rồi trông rõ thuộc đường.

Suốt quãng thời gian nán lại chòi, trên đường lác đác những bóng người đi ngang qua mà chẳng ngó ngàng gì đến họ, chỉ có đúng một bác lao công đeo bảng tên dừng bước chào Giang Trọng Lâm.

"Ông Giang, gần hai tháng không ghé công viên rồi đấy nhỉ!" Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi nói giọng thân thiết, sau lưng bác ta là thiết bị vận chuyển thùng rác bay lơ lửng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!