Chương 19: Lỡ tôi thích anh thì phải làm sao?

Lục Đông Thâm tiện tay ấn loa ngoài.

Đầu kia vang lên giọng nói của Cảnh Ninh, vô cùng chín chắn: "Lục tổng, cô Thai đã tới, cô ấy nói hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải gặp được anh một lần".

Lục Đông Thâm ngẫm nghĩ: "Được rồi".

Sau khi đầu kia cúp máy, Tưởng Ly bỗng dưng không vội đi ra nữa. Cô bước về phía anh, cho tới khi, sát lại rất gần.

Lục Đông Thâm không né không tránh, từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhã dựa vào bàn làm việc.

Cô lần lượt chống hai tay sang hai bên, bao vây trong phạm vi của mình. Một người cao 1 mét 66 như cô vốn dĩ đã không thể chiếm ưu thế khi đứng trước mặt anh. Động tác này lại càng khiến cô nổi bật sự "lùn" của mình, nhìn thẳng cũng chỉ nhìn tới cà vạt của anh.

Nhưng Tưởng Ly cho rằng về mặt khí thế mình vẫn chiến thắng.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm tới yết hầu rồi lên tới khuôn cằm lún phún râu của anh. Anh cũng rất hợp tác, mặc cho cô dở trò, chỉ cúi đầu nhìn cô.

Cô khẽ cười: "Tâm lý cảnh giác của tôi cao độ nhưng "đào hoa kiếp" của anh Lục đây cũng đâu có ít".

Cô ngẩng lên còn anh cúi xuống, bờ môi lướt nhẹ qua trán cô một cách tự nhiên. Hơi thở của người đàn ông theo từng nhịp thở tràn vào lồng ngực. Cùng lúc đó, hương thơm của người con gái cũng quấn chặt lấy anh, thậm chí là gần trong gang tấc. Anh chỉ cần hơi giơ tay lên là đã có thể ôm lấy cô rồi.

Ban đầu Tưởng Ly không có cảm giác gì, chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cơ hội này trêu chọc anh một chút. Nhưng đứng gần như vậy, khi hơi thở của hai người đan cài vào nhau kiểu gì cũng sản sinh ra một bầu không khí mờ ám. Nhìn anh ở khoảng cách này, ngũ quan của anh càng thêm sắc nét, góc cạnh. Đôi mắt anh sâu như vực thẳm, không nhìn thấy đáy, dường như có thể hút người ta vào trong đó.

"Thế nên, tôi mới phải cách xa anh Lục đây một chút. Anh đẹp trai như vậy, lỡ như tôi phải lòng anh thì biết làm sao? Đầm nước "đào hoa" sâu ngàn trượng, tôi không muốn bản thân bị chìm đắm vào đó đâu."

Cô đứng thẳng người lên, lẳng lặng thu tay về. Nhưng cô còn chưa rút hẳn lại, Lục Đông Thâm đã đưa tay giữ chặt lấy cô. Cô sửng sốt, muốn rụt tay lại. Anh lại nhân cơ hội đó hơi dùng một chút sức, cô lập tức bị anh kéo ngược vào lòng.

"Sự tiếp xúc giữa người với người không khó đến vậy đâu." Lục Đông Thâm nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Giống như, bây giờ đây".

Tưởng Ly lập tức đẩy anh ra, tránh xa khỏi phạm vi hơi thở của anh. Cô đè nén chút hỗn loạn vô cớ bỗng dưng dâng lên trong lòng xuống, cười khẩy: "Đối với gian thương, tôi chỉ dám "kính nhi viễn chi"

".

Thai Tử Tân ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài vội trở về, vừa tới Thương Lăng đã gặp mặt hai người anh Thai Nghiệp Dương, Thai Nghiệp Phàm. Ba anh em tức tốc có mặt tại Skyline Thương Lăng.

Lục Đông Thâm đề nghị chỉ gặp riêng Thai Tử Tân.

Ông em Thai Nghiệp Phàm giậm chân bình bịch trước mặt Cảnh Ninh, chửi mắng Lục Đông Thâm thật không biết tốt xấu. Anh cả Thai Nghiệp Dương tuy không giận sôi sùng sục như cậu em, nhưng sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.

Dĩ nhiên Cảnh Ninh hiểu suy nghĩ của hai anh em nhà họ. Thương trường như chiến trường, đứng trước lợi ích, cha con còn có thể trở mặt thành thù, huống hồ là anh trai em gái. Nhà họ Thai trước nay trọng nam khinh nữ, cho dù Thai Tử Tân biết dựa vào sức của mình để tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, nhưng dĩ nhiên trong lòng Thai Quốc Cường, con trai vẫn quan trọng hơn cả.

Cuộc cạnh tranh lợi ích vốn dĩ chỉ tồn tại giữa hai anh em trai, nhưng bây giờ không khác gì cuộc chiến Tam quốc, Thai Tử Tân đã trở thành cái gai trong mắt Thai Nghiệp Dương và Thai Nghiệp Phàm. Xuất phát từ góc nhìn của hai người họ, về lý Lục Đông Thâm dĩ nhiên phải gặp họ chứ không phải là từ chối họ ngoài cửa, càng không phải là gặp ngay Thai Tử Tân.

Cảnh Ninh vẫn chỉ lẳng lặng thông báo rằng: Đây là ý của Lục tổng, trong thời gian chờ đợi, hai vị có thể qua thăm chủ tịch Thai.

Muốn được gặp mặt Thai Quốc Cường cũng phải được sự cho phép của Tưởng Ly, điều kiện tiên quyết là khi cô không có mặt trong phòng thì Tưởng Tiểu Thiên phải theo sát. Con trai hay con gái nhà họ Thai cũng không được phép dùng bất kỳ lý do gì để đuổi Tưởng Tiểu Thiên đi.

Thai Tử Tân cũng tới thăm Thai Quốc Cường trước rồi mới gặp mặt Lục Đông Thâm tại quầy bar VIP của khách sạn.

Hôm nay trong quầy bar không có ai. Lục Đông Thâm đã bao trọn chỗ này, nói theo lời của Cảnh Ninh khi thông báo tới Thai Tử Tân thì: Đây là bữa tiệc tẩy trần của Lục tổng dành cho cô. Nhưng Thai Tử Tân vẫn phải đợi mấy tiếng đồng hồ, đợi tới khi Lục Đông Thâm họp xong, trời đã nhá nhem tối.

"Đã lâu không gặp." Thai Tử Tân giơ ly rượu về phía Lục Đông Thâm: "Nghĩ mà xem, cũng đã ba năm lẻ ba tháng và mười ngày rồi".

Lục Đông Thâm khẽ cụng ly với cô: "Lâu vậy sao?".

Thai Tử Tân nhìn anh, khuôn mặt ít nhiều có cảm giác lạc lõng. Cô hiểu anh. Trong cuộc sống, anh dồn toàn tâm toàn ý cho công việc, dường như ngoài sự nghiệp ra, không chuyện gì có thể lọt vào mắt anh, bước vào tim anh. Nhưng rõ ràng đã biết là như vậy, nghe anh trả lời cô vẫn cảm thấy xót xa. Cô chờ đợi mòn mỏi cho ngày tháng trôi qua, anh lại thản nhiên như gió thoảng mây trôi.

Cô nhấp một ngụm rượu, chất Tanin trong rượu làm chát khoang miệng, cũng làm thắt cả trái tim.

"Chắc là do em nhớ nhầm chăng." Thai Tử Tân không muốn thua tan tác trước mặt anh, đành mỉm cười: "Chúc mừng anh, được tiếp quản Skyline đúng như ý nguyện".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!