Ban đêm đến nhà người yêu, bị cha ruột người ta bắt tại trận.
Trên đời còn chuyện gì mất mặt hơn nữa không?
Hoa Hiểu Tư nhất thời không trả lời được, xấu hổ đứng đó không dám lên tiếng.
Biết sao bây giờ, lỡ Dư phụ đánh gãy tay hắn thì toi.
Dư thượng thư thấy hắn cũng không vui.
"Tiểu tử thúi nhà ngươi cũng biết mình quấy rầy à?"
Ông đã nhìn Hoa Hiểu Tư lớn lên nên không thể xem hắn là đại tướng quân gì đó.
Dư bá phụ......
Dư thượng thư hừ lạnh một tiếng.
Đến tìm Dục nhi à?
Hoa Hiểu Tư do dự nửa ngày, thật sự không bịa được lý do nào nên đành phải thừa nhận.
...... Vâng ạ.
Nghe vậy Dư thượng thư cũng không bất ngờ mà chỉ nói.
Y về ngủ rồi.
Ý là không cho gặp.
Hoa Hiểu Tư cười khan mấy tiếng.
"À...... Ha ha, vậy mai con lại đến, mai lại đến."
Hắn quay người đi, ngay cả cửa cũng không tìm mà tiếp tục trèo tường, nhưng đạp ba cái vẫn không leo lên được, chỉ có thể ngượng ngùng phủi ống quần.
"Không gặp được y mà ngươi không nóng lòng à?"
Hoa Hiểu Tư lập tức quay phắt lại, thành khẩn nói.
"Nóng chứ ạ...... Nhưng ngài có cho con gặp y không?"
Nhìn tình cảnh đêm nay, nói không cố ý chặn hắn thì còn lâu hắn mới tin.
Dư thượng thư đã sắp tức quá hóa cười, ông không ngờ thằng ranh con này cũng có ngày sợ mình.
"Ngươi và con ta cùng đến biên cương nhiều năm, nói là sớm chiều ở chung cũng chưa đủ, sao lão phu có thể chia rẽ các ngươi chứ?"
"Đương nhiên là không chia rẽ được rồi ạ!"
Hoa Hiểu Tư đầu tiên là luôn miệng khẳng định, sau đó mới sững sờ, ...... Ý ngài là?
Dư thượng thư hắng giọng.
"Lão phu không nói gì đâu nhé."
Hoa Hiểu Tư được đà lấn tới, quỳ phịch xuống ôm quyền hành lễ.
"Dư thượng thư, Dư bá phụ, nhạc phụ đại nhân!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!