Chương 36: Kết thúc quan hệ 2

Editor: sani94

"Cậu và anh ta thật sự không cơ hội quay lại nữa sao?" Bạn học kiêm bạn tốt của Quan Tĩnh là Lý Giai hỏi một câu. Ban đầu cô từ nhóm chuyên về thiếu nhi của MBS rời đi, sau đó chuyển sang ngành ăn uống, bây giờ đã là bà chủ một nhà hàng lớn trong nước, nói tới nói lui có dáng vẻ rất thích hợp!

Quan Tĩnh lắc đầu một cái, khổ sở cười một tiếng. "Không có cơ hội, mình bây giờ rất đau khổ! Nếu như mỗi ngày ở chung với nhau đều đau khổ như vậy, thì không bằng không nên ở cùng một chỗ!"

"Lý Sấm rất thích cậu đó, ha ha, cậu có phải nên suy nghĩ một chút về anh ấy không!" Lý Giai nháy mắt một cái!

Từ trong miệng bạn tốt nhắc tới 'Lý Sấm', làm cho cô khó hiểu híp mắt lại. "Cậu làm sao sẽ biết 'Lý Sấm' ?" Lý Sấm tới làm việc sau khi cô ấy rời khỏi MBS, bọn họ có lẽ chưa gặp mặt nhau, mà cô cũng chưa từng đề cập tới người có tên  'Lý Sấm' kia ở trước mặt cô ấy nha!

"Cái này..." Lý Giai cười một tiếng, đang lúc ấy thì, một người đàn ông đi tới, cười chào hỏi với Quan Tĩnh. "Ha ha, Tĩnh Tĩnh, Lý Giai là con gái của chú anh, chúng tôi là anh em họ!"

"Ha ha, anh, anh tới đây rất nhanh nha. Em nói có Quan Tĩnh tới chơi, anh lập tức tới ngay, thế nào? Vé máy bay không có mua liền trực tiếp mua vé tên lửa để đi đến hay sao?" Lý Giai đùa giỡn với anh trai mình, sau đó hướng vị trí bên trong ngồi xuống, nhường lại vị trí phía ngoài cho anh trai!

Mà Quan Tĩnh cùng Lý Sấm vừa vặn ngồi đối diện nhau!

Quan Tĩnh hết nhìn người này rồi nhìn người kia, đôi môi từ từ tròn thành chữ 'O'. Khó trách, cô vẫn cảm thấy Lý Sấm rất giống một người, thế nhưng lại không nghĩ tới đã từng gặp ở đâu. Không sai, mi tâm của hai anh em Lý Giai và Lý Sâm rất giống. "Thì ra hai người là anh em họ? Vậy tại sao lúc trước hai người không nói cho em biết?"

Lý Sấm buồn cười nhìn cô chằm chằm, lại không trả lời cô!

Lý Giai ngồi ở giữa anh trai và cô bạn thân, hết nhìn người này rồi nhìn người kia, cuối cùng cô quay đầu đi ngã xuống đầu vai của anh trai. "Ha ha, không có cách nào nha, người nào đó không cho tớ nói, sợ cậu sẽ bị lúng túng. Tĩnh Tĩnh, thế nào, suy nghĩ về anh trai tớ một chút đi? Anh ấy thật sự rất thích cậu đó, luôn đi hỏi tớ sở thích của cậu là gì.

Làm anh em nhiều năm như vậy, tớ vẫn thấy đây là lần đầu tiên anh ấy dụng tâm đối xử với một cô gái như vậy đấy!"

Quan Tĩnh lúng túng, cúi đầu, uống ly nước chanh của mình!

Lý Sấm cảm thấy Quan Tĩnh đang tránh né, vội vàng hóa giải lúng túng với em gái: "Em gái à, em đừng luôn miệng nói lung tung như vậy được không hả? Phải nói thì cũng chính anh phải tự mình đi nói, như vậy mới có thành ý. Không phải là em đang muốn phá hư chuyện tốt của anh đó chứ? Hơn nữa em dùng từ lại không chính xác cho lắm. Cái gì gọi là lần đầu tiên anh ấy dụng tâm đối xử với một cô gái kia chứ?

Chẳng lẽ bên cạnh anh có rất nhiều cô gái sao?"

Lý Giai liền vội vàng lắc đầu. "Không, đâu có, trước kia đều là các cô gái theo đuổi anh, anh cũng trốn tránh các cô ấy! Tĩnh Tĩnh, đây là lần đầu tiên anh chủ động theo đuổi đó…  "

Quan Tĩnh còn trầm mặc hơn. Lý Sấm nhìn cô, đã lâu anh không nhìn thấy cô rồi. Anh rất nhớ!

Thấy gương mặt cô gầy gò, không cần hỏi anh cũng biết, gần đây cô có chuyện không vui! Nếu cô không vui, anh đương nhiên có lý do theo đuổi cô!

Lý Giai rất hiểu biết, lập tức nói trong nhà hàng có một người cần xin ứng thù lao, sau đó thì đi ra ngoài!

"Em muốn đi ra ngoài đi dạo một chút không?" Anh đưa ra lời mời với cô!

Quan Tĩnh gật đầu một cái!

Bây giờ đã là mùa đông, ngày hôm qua tuyết vừa mới rơi, trên nhánh cây tuyết trắng phủ đầy. Toàn bộ cây trồng trên đường phố giống như là toàn cây bông vải vậy!

Chóp mũi của cô bị đỏ lên vì lạnh, gương mặt cũng dính vài bông tuyết trắng. Lý Sấm cũng không nhịn được nhìn đến ngây dại! "Làm bạn gái của anh đi! Lâu như vậy, em cũng nên biết tâm ý của anh mới đúng!"

Cô khó xử vén vài sợi tóc ra sau tai, nhìn về phía ngã tư đường bên kia. "Ha ha, em muốn trước tiên yên tĩnh một chút đã!"

"Ha ha …" anh cũng cười, bởi vì anh biết cô đã quyết định rời khỏi Tưởng Vũ Hàng. Anh không sợ cô 'yên tĩnh', anh sẽ nắm chặt khoảng thời gian này hơn!

**************** phân chia tuyến *************

Dưới ánh đèn mơ màng, anh ở trên người của cô điên cuồng

- đong đưa, liên tiếp giống như sư tử gào thét, sau đó là tiếng thở hồng hộc, cuối cùng yên tĩnh trở lại!

Lại một lần, anh ở trên người của cô chiếm lấy sung sướng, hơn nữa anh càng ngày càng hiểu ra, thật ra thì anh rất sợ bị mất đi cô. "Em có đói không? Có muốn gọi đồ ăn bên ngoài không?"

Cô híp mắt cặp mắt lại, không tiếng động lắc đầu một cái. Anh không phải đã quan tâm quá muộn chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!