Nguyên Thánh Thành không mang Cố Thấm Đóa về nhà, mà trở lại Cẩm Lan Uyển, có lẽ nghĩ là cô bé này đã có ý niệm ly hôn, khó đảm bảo sẽ không lén lút trốn đi, trong Cẩm lan Uyển có nhiều người giúp việc, ít nhất có thể giúp đỡ coi chừng cô!
Buổi tối, thiếu gia đột nhiên dẫn thiếu phu nhân trở về, có thể nghĩ làm cho tất cả toàn nhà này chấn động, quản gia Hoa cùng vú Lâm mang theo người làm, vẻ mặt không kìm được vui mừng hoan nghênh bọn họ đến.
Bị ép buộc ăn xong bữa khuya phong phú, thêm một chén lớn canh gừng, cho đến khi bị anh đè xuống giường tìm mọi cách đoạt lấy, Cố Thấm Đóa mới cực kỳ hối hận, tại sao lại tin tưởng lời anh nói, ngoan ngoãn theo anh trở về?
Có từng thấy con sói nào bỏ qua cho con thỏ bị đưa tới miệng sao?
Không có!
Muốn ly hôn?
Ngay cả cửa sổ cũng không có đâu!
Nguyên Thánh Thành cúi đầu hung hăng hôn cô, đầu lưỡi nhét đầy cái miệng nhỏ của cô, miệng lưỡi dây dưa, phát ra tiếng chậc chậc.
Anh buông em ra!
Chỉ tốn một chút công phu, Cố Thấm Đóa liền không thơ nổi, gương mặt sung huyết đỏ bừng, đôi tay bị anh khống chế, chỉ có đôi chân là có thể nhúc nhích, cô dùng sức kháng cự một lúc, liền mệt mỏi thở hồng hộc.
Anh không có lên tiếng, hai cỗ thân thể như cũ dán thật chặt một chỗ, cô rõ ràng cảm thấy được cự vật giữa hai chân anh, càng thêm cứng rắn đến mức nổi gân xanh, chống đỡ ở bụng của mình.
Không, không được!
Cô không thể để cho anh tiếp tục muốn làm gì thì làm, mỗi lần bị anh vây ở trong ngực nóng bỏng, đến cuối cùng, cô đều sẽ dần dần mất đi năng lực suy nghĩ, như vậy quá tệ……..
Cố Thấm Đóa đột nhiên ngưng động tác kháng cự, mắt to chảy ra nước mắt tuyệt vọng, lẳng lặng nhìn người đàn ông ở phía trên, ánh mắt cô làm cho trong lòng anh cứng lại, bỗng nhiên phát ra đau lòng vô cùng.
Nội tâm vang lên thật lâu, thở dài một hơi, bộ dáng của cô làm cho anh không đành lòng, buông tay ra, cho phép cô mở miệng thật to thở hổn hển, lại nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Bàn tay chế trụ cầm dưới, Nguyên Thánh Thành nâng mặt cô lên, con mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
"Xảy ra chuyện gì? Có phải em đến bữa tiệc của nhà họ Lục không?"
Cô không trả lời, hơi thở chợt rối loạn.
"Có phải có người nói cái gì hay không? Hay là……….. Có người khi dễ em?" Anh suy đoán.
"Người ta nói cái gì, liên quan gì tới anh!" Cô giống như con mèo nhỏ bị đâm đúng chỗ đau, uất ức trong lòng tích tụ lâu dài, lúc này lập tức bộc phát toàn bộ.
"Người khác khi dễ em, còn không phải nguyên nhân là bởi vì anh! Nếu không phải vì anh không giải thích được nguyên nhân vì sao lấy em, thì sao em có thể gặp những chuyện này? Tại sao anh lại muốn xông vào cuộc sống của em, có phải như vậy chơi rất vui không?
Hay là nói những người có tiền như các anh chỉ thích lấy người khác ra chơi đùa như vậy? Khi dễ em không phải là người khác, mà chính là anh…….." Cô khóc thương tâm chỉ trích, nước mắt tuôn rơi, giống như mưa làm sao cũng không hết.
Anh mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cô, quậy đến lòng cô rối loạn, để cho cô nếm được mùi vị mà từ trước đến nay chưa từng thưởng thức, thỉnh thoảng có thể ngọt ngào như kẹo, đôi khi lại là nước mắt chua xót, cô cuối cùng cũng không nhịn được hận mà nghĩ, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?
Tối nay Cố Thấm Đóa đặc biệt nhiều nước mắt, Nguyên Thánh Thành không nói lời nào mặc cho cô phát tiết, để cho cô going như đứa bé bị ủy khuất, thống khoái ở trong lòng anh khóc lớn một trận.
Đợi đến khi tiếng khóc cô dần dần chuyển nhẹ, biến thành tiếng khóc thút thít, bàn tay vẫn vỗ nhẹ sau lưng cô từ phía trên đi xuống, khẽ vuốt ve sống lưng mảnh khảnh, thẳng đến cơ thể cô từ từ bình ổn lại.
Lại qua một lúc, nhìn cô gái nhỏ trong ngực khóc đến ngủ, Nguyên Thánh Thành lặng lẽ đứng dậy, lấy chăn giúp cô đắp kín, xuống giường.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, giơ tay lấy điện thoại di động, đi đến chổ khác nói chuyện điện thoại ngắn gọn:
"Minh Triết, giúp tôi điều tra camera theo dõi bữa tiệc tối nay"
"Đúng, tìm Lục Duy Khiêm, nói là tôi muốn."
"Sớm báo cáo cho tôi, ừ, cứ như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!