Khi Nguyên Thánh Thành xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc, trong phúc chốc giống như có vô số ánh đèn chiếu lên người anh, khách mời cả phòng nhưng trong mắt Cố Thấm Đóa chỉ chú ý tới anh.
Từ nơi này nhìn sang, hôm nay anh mặc một vồ trang phục mà xám bạc, phối hợp với cà vạt màu xanh lá cây, bất luận là chất liệu hay nguyên liệu đều là thứ tốt nhất, kết hợp với vóc người thon dài cao lớn hết sức phú hợp, làm nổi bật lên đôi vai thẳng tắp và thân hình cao lớn của anh.
Khi anh bắt tay cùng khách quen, bưng lên ly rượu, ưu nhã nhưng không mất lễ độ, viên đá quý Taffany trên khuy áo thấp thoáng lóe ra ánh sáng mê người.
Khí thế là khí thế!
Có một số người là có bẩm sinh, ví dụ như Nguyên tiên sinh.
Cố Thấm Đóa thoáng dời tầm mắt, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh anh.
Một thân lễ phục màu đen đơn giản, hào phóng, cầm một cái túi dự tiệc màu vàng, cử chỉ đứng đắn, không ai khác là Uông Hân Dư.
Tận chức tận trách Uông thư ký thủy chung nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh anh, rõ ràng là sinh ra là tiểu thư danh giá, lại luôn có chừng mực, giữ lễ phép, đi theo bên cạnh anh, hào phóng lộ ra nụ cười dịu dàng trước mặt khách mời.
Cả người đều làm cho người thấy là một người phụ nữ thông minh.
Này Qua Chi Quất ở bên cạnh nhìn thấy, người phụ nữ đang vui mừng vì nhìn thấy chồng mình, chẳng biết tại sao đôi mắt bỗng nhiên lại u ám, trong lòng cười trộm, lấy cùi chỏ đụng đụng cô.
Cố Thấm Đóa quay đầu, gặp gương mặt hả hê của Quan Chi Quất Chuyện gì?
"Có nhìn thấy không? Giống phu xướng phụ tùy hay không, tôi chính là giúp chị gõ chuông báo động, chị nhất định phải giám sát chặt chẽ đó!"
Cố Thấm Đóa không lên tiếng.
"Mau đi thôi, anh họ gặp được chị nhất định sẽ vui mừng……" Quan Chi Quất vỗ vỗ vai của cô, thấy cảnh cáo của mình đã đạt được mục đích, bắt đầu tính toán rút lui,
"Tôi phải đi trước một bước, về nhà ngủ bù để tối nay làm việc."
Vậy còn tôi?
Ai ngờ Cố Thấm Đóa kéo cô lại.
"Tôi có thể về cùng cô không?"
"Làm sao chị có thể về?" Quan Chi Quất vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
"Chị phải đi tìm anh họ đó?"
"Tôi chính là……Không đi." Cố Thấm Đóa lắc đầu một cái,
"Anh ấy có thể còn giận tôi đó…………"
Thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cô, Quan Chi Quất nổi giận,
"Chẳng lẽ chị muốn để cho anh ấy tiếp tục tức giận? Làm cho người phụ nữ khác có cơ hội nhào vô?"
Cố Thấm Đóa không lên tiếng, tầm mắt vẫn nhìn về nơi đôi nam nữ kia đứng.
"Lần này nghe tôi. Tôi có cái đề nghị này."
Cố Thấm Đóa dời tầm mắt nhìn về Quan Chi Quất Đề nghị gì?
Sắc dụ!
Cố Thấm Đóa nhún nhún vai, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, vốn không thể trông cậy vào đề nghị của Quan Chi Quất, Nguyên tiên sinh ở trên giường luôn như sói như hỗ, cô bình thường cũng có chút chụi không nổi, làm sao còn dám không biết sống chết mà khiêu khích anh?
"Thử một chút đi, không phải người xưa có câu"đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!