Chương 93: (Vô Đề)

Để bụng"Mẹ, mẹ vào ngồi đi." Khương Mẫn phản ứng trước tiên, bước ra cửa, giọng điệu bình thản như thường: "Sao mẹ còn mang cả cá từ nhà lên nữa, xách tới đây nặng lắm."

Vừa nói cô vừa nhấc chiếc xô nhựa xanh, đưa cho Lâm Tự Thanh: "Em dọn chỗ cửa đi."

Lâm Tự Thanh khẽ đáp: "Vâng."

Bùi Như Nghi đứng nguyên tại chỗ.

Bà đẩy gọng kính, trước tiên nhìn chằm chằm Khương Mẫn vài giây, rồi ánh mắt mới chậm rãi rơi xuống người Lâm Tự Thanh.

Ánh mắt ấy nghiêm khắc, mang theo sự dò xét.

Lâm Tự Thanh lặng lẽ đối diện với bà. Đôi mắt đen láy trong trẻo sáng ngời.

Hoàn toàn không né tránh.

"Được rồi mẹ, vào ngồi đi." Khương Mẫn khoác tay mẹ, dịu giọng giục thêm một câu.

Lâm Tự Thanh cũng cúi đầu, trong tình huống bất ngờ thế này xem như đã chào hỏi người lớn, giọng lễ phép khách sáo: "Dì, để cháu mang cá ra ngoài sân nuôi nhé?"

Bùi Như Nghi vốn là người có học thức, có giáo dưỡng. Cho dù lúc này trong lòng sóng gió cuồn cuộn, bà cũng không nói ra lời khó nghe, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Cuối cùng, bà cũng chịu bước vào, ngồi xuống ghế trong phòng khách.

"Mẹ ngồi trước đi, để con tìm ít trà. Lần trước không nhớ cất ở đâu rồi."

Bùi Như Nghi rất thích uống trà, hơn nữa còn kén chọn chất lượng. Khương Mẫn bình thường không uống, nhưng cũng cố tình chuẩn bị một hộp dành riêng cho mẹ. Giờ lục lọi khắp nơi, nửa ngày vẫn chưa tìm thấy.

Lâm Tự Thanh thì nhanh chóng thu xếp xong hai con cá vừa bị một phen "hoảng hồn", sau đó quay lại dọn chỗ đậu hũ vỡ ngoài cửa. Nàng dùng chổi quét sạch, lại lấy khăn ướt lau qua nền nhà, rồi quay ra sân, tiện tay đóng cửa lại.

Bùi Như Nghi nhìn bóng lưng nàng, bất chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp cô gái này. Đó là chuyện hơn mười năm trước.

Trùng hợp thay, khi ấy cũng giống hôm nay, bà không báo trước, trực tiếp từ Định An lên Minh Xuyên. Gọi điện cho Khương Mẫn thì mới biết con gái đang ở Đại học Minh Xuyên.

Bà dứt khoát bắt xe tới thẳng. Ngày hôm đó, bà, Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh ba người cùng ăn một bữa cơm.

Ban đầu, Bùi Như Nghi không nhận thấy điều gì khác thường, chỉ cảm thấy đứa bé họ Lâm này tính tình trầm lặng, ít nói. Trước đó cũng nghe Khương Mẫn nhắc mấy lần về hoàn cảnh gia đình nàng, bà nghĩ cũng thật không dễ dàng.

Mãi đến sau bữa cơm, khi Khương Mẫn đứng dậy đi thanh toán.

Cô gái trong sáng, trầm lặng ấy cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Khương Mẫn.

Khi đó Bùi Như Nghi vừa nghe xong điện thoại đi vào, liền bắt gặp cảnh tượng ấy — một ánh nhìn cực kỳ kìm nén nhưng lại nồng đậm khác thường, thậm chí còn ẩn chứa chút cố chấp.

Bằng sự nhạy cảm của mình, bà lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tự Thanh nhận ra ánh nhìn của bà, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vô tình chạm phải. Trong thoáng chốc hoảng loạn, nàng vội cúi gằm xuống, không dám đối diện.

Điều đó càng khiến suy đoán trong lòng Bùi Như Nghi thêm phần chắc chắn.

Làm cha mẹ, ai cũng mong con cái bình an thuận lợi, mọi chuyện hanh thông. Không một ai hy vọng con mình phải đi con đường hẹp, bước vào cửa ải khó khăn.

Bùi Như Nghi cũng vậy.

Nhờ được dạy dỗ và giữ gìn phong thái, bà không thốt ra lời cay nghiệt, nhưng đêm hôm ấy, khi cùng con gái đi dạo trong khuôn viên trường, gương mặt bà vẫn luôn căng thẳng, nặng nề.

Lâm Tự Thanh cảm nhận được sự không vui của bà, càng trở nên lặng lẽ.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Bùi Như Nghi không còn nghe thấy cái tên Lâm Tự Thanh xuất hiện trong miệng con gái mình. Bà từng bóng gió hỏi vài lần, chỉ nhận được câu trả lời khô khốc, lâu rồi không liên lạc nữa. Lúc ấy, trong lòng bà thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!