Chương 92: (Vô Đề)

GhenKhi Giản Yến Bình gọi đến, Khương Mẫn đang xem một tập tài liệu.

"Chào buổi chiều, Giám đốc Giản."

Giọng cô điềm tĩnh, khách khí, chẳng khác ngày thường.

Cuộc gọi này muộn hơn cô dự tính một hai ngày.

"Khương Mẫn, đã lâu rồi chúng ta chưa cùng uống trà chiều." Giản Yến Bình cười hỏi, "Thế nào, hôm nay có rảnh không?"

"Được." Khương Mẫn lập tức đáp, khóe môi cũng cong lên, "Vài hôm trước tôi đã gửi tình hình công việc gần đây cho thư ký của chị, vốn cũng định tìm chị để báo cáo."

"Vậy bốn giờ chiều nhé."

Hẹn xong địa điểm với Giản Yến Bình rồi cúp máy, Khương Mẫn xử lý xong tài liệu trong tay, dặn lại với Giang Tuyết Tư rằng mình sẽ về trước, rồi mới rời đi.

Như thường lệ, Khương Mẫn vẫn đến quán cà phê trước hẹn hai mươi phút.

Thế nhưng hôm nay, Giản Yến Bình đã có mặt từ trước.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy đến sớm như vậy?

Thường thì đều là người khác phải chờ cô ấy.

Khương Mẫn bước đến, đặt túi xuống, khóe môi cong lên nụ cười vừa phải: "Giám đốc Giản, để chị phải đợi rồi."

"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi." Giản Yến Bình thoáng ngẩng cằm, cách trang điểm và mái tóc vẫn tinh tế như mọi khi, đôi môi đỏ khẽ mím, "Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp nhau."

Khương Mẫn cười đáp: "Đúng vậy."

—Lần gặp trước vẫn là ở buổi dạ tiệc hôm ấy.

Sau này nhớ lại chuyện hôm đó, Khương Mẫn cũng không khỏi cảm khái, người phụ nữ này, thật sự quá nhẫn tâm.

Giản Yến Bình rõ ràng biết điều mà Ninh Nhu lo lắng nhất, sợ hãi nhất... nhưng lại cố tình xé toạc thứ mà Ninh Nhu để tâm nhất, ném thẳng trước mắt.

Có lẽ, người như cô ấy, sinh ra đã có trái tim cứng rắn hơn người khác vài phần.

"Báo cáo em gửi tôi đã xem qua rồi. Kết quả em làm, tốt hơn tôi dự đoán nhiều."

"Chị quá khen rồi." Giọng Khương Mẫn bình hòa, vẫn giữ vẻ khách sáo, "Những năm khó khăn trước đây, cũng may nhờ có chị luôn ủng hộ."

"Dự án tiếp theo khi nào bắt đầu, và sẽ kéo dài bao lâu?"

"Khoảng tháng chín. Kéo dài bao lâu thì chưa rõ, có lẽ sẽ mất nửa năm."

"Lâu như vậy, em phải chuẩn bị sẵn việc phân bổ công việc."

"Tôi hiểu. Giám đốc Giản cứ yên tâm."

Hai người trò chuyện công việc một lúc, Giản Yến Bình bất chợt liếc nhìn điện thoại, như thể vô tình.

Khương Mẫn lập tức nói: "Cũng muộn rồi, để tôi đưa chị về nhé?"

"Ừm." Giản Yến Bình khẽ gật đầu, cắn nhẹ cánh môi đỏ rồi buông ra. Cuối cùng, cô ấy hỏi: "Em ấy đi đâu rồi?"

Không cần chỉ rõ tên.

Cả hai đều hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!