Chim sơn caCuối tháng, Lắng Âm lại giành được một dự án hợp tác mới.
Lần này phải đến tháng Chín mới bắt đầu quay, là một dự án hợp tác với tổ chức phi lợi nhuận quốc tế, vừa quay cảnh thiên nhiên núi rừng rộng lớn, vừa ghi lại nét truyền thừa văn hóa lịch sử. Kinh phí dự án nhiều, thời gian quay cũng dài, nếu làm tốt, Lắng Âm sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, trở thành đơn vị hàng đầu trong ngành.
Có thể giành được dự án này hoàn toàn là ngoài dự kiến, sau mới biết được là vì phía đối tác tình cờ nhìn thấy đoạn phim tuyên truyền công ích mà họ quay cho huyện Đông Lăng trên mạng, nên mới quyết định tìm Lắng Âm hợp tác.
Khương Mẫn vẫn chưa kịp hoàn toàn thích ứng với những thay đổi sau khi Lâm Tự Thanh rời đi, thì đã dồn hết tâm sức vào guồng công việc mới, tăng ca không ít. Còn ai kia ở nhà chẳng biết đã bao nhiêu lần phòng không gối chiếc, lòng buồn tủi đến mức hệt như tuyết sắp rơi giữa tháng Năm.
Đến ngày ký hợp đồng, mọi người gần như vui mừng đến bật khóc.
Theo lệ cũ, hôm bàn xong dự án, cả đội sẽ tổ chức ăn liên hoan.
Khương Mẫn vừa trò chuyện với Giang Tuyết Tư vừa bước xuống lầu, liếc mắt liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mễ Duy và Du Huỷ đang vây quanh trêu chọc Lâm Tự Thanh.
"Chị Tiểu Lâm, mới có sáu giờ thôi mà, sao chị đã tới rồi?"
"Đúng đó! Công việc mới của em nhàn rỗi vậy à? Cố ý đến đón bạn gái tan làm sao?"
Sau vụ lần trước Từ Xuân mời cơm, mọi người đều đã biết, Lâm Tự Thanh cũng không giấu giếm, khi bị chọc thì có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy."
Khương Mẫn nhìn nàng cười.
Người này... trước đó còn cố ý nhờ Đường Tiểu Ngữ giúp nhắn một tiếng, chẳng lẽ chỉ để đi cửa sau, có thể tan làm sớm hơn sao?
Lâm Tự Thanh vừa ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười của cô.
Khương Mẫn vừa cười vừa đi đến, cũng trêu lại: "Tan làm sớm à."
"Chỉ lần này thôi." Lâm Tự Thanh khẽ nhìn cô, giọng nhẹ nhàng, "Không thì đợi chị về đến nhà, trời cũng tối đen rồi."
Khương Mẫn nghe thấy trong giọng nói kia ẩn chút trách móc, cũng không tiện dỗ dành nàng trước mặt mọi người, đành lặng lẽ nắm lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau.
Lúc này Lâm Tự Thanh mới khẽ cong khóe môi.
"Đi thôi đi thôi, ăn cơm nào."
Mễ Duy bắt đầu hô hào, gọi mọi người nhanh chóng ra ngoài ăn uống.
Mà chỗ của Lâm Tự Thanh thì khỏi cần hỏi, "người nhà" đương nhiên phải tham gia rồi.
Khi đi đến hàng cuối, cô ấy thấy thành viên mới vào không lâu là Mộc Đoá đang nhìn chằm chằm vào Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh, bèn vỗ vai cô nàng, nửa thật nửa đùa nói: "Chị em, tôi thấy cậu hết cơ hội rồi."
"Mỹ nhân với mỹ nhân ở bên nhau, cũng đâu phải không được."
Thời gian này, Mộc Đoá đã tự làm công tác tư tưởng cho bản thân. Đã không theo đuổi được chị đẹp... thì đành đứng từ xa mà ngắm thôi.
Cô nàng nghiêng đầu: "Chỉ là... cũng không biết Giám đốc Khương và Tiểu Lâm ai '1' hơn nhỉ."
Mễ Duy hít sâu một hơi lạnh: "Cậu dám hỏi à?"
Loại chuyện đại nghịch bất đạo này, cô ấy tuyệt đối không dám đâu.
Mộc Đoá nín thở, rất chi nhát gan lắc đầu: "Tôi không dám."
Được thôi.
Hóa ra uy danh của Khương nào đó đúng là thâm sâu nặng nề........
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!