Dính ngườiHôm sau, họ khởi hành từ sáng sớm.
Lâm Tự Thanh nhìn quầng thâm dưới mắt của Khương Mẫn, hỏi: "Đêm qua chị ngủ không ngon à?"
Khương Mẫn khẽ ừ một tiếng.
Tối qua, sau khi về, cô đã gọi cho vài người bạn và chờ tin từ họ.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Lâm Tự Thanh cũng không hỏi thêm.
Xe vượt núi băng đèo, đến nhà Hạ Nguyệt thì trời vẫn còn sớm.
Cổng sân mở, Khương Mẫn gọi mấy tiếng nhưng không ai đáp, nên đành tự đi vào.
Băng qua hành lang dài, họ bước vào sân thứ hai.
Trước mấy chiếc trống lớn có người đứng, đều là những cô gái trẻ. Hạ Nguyệt đang cầm tay chỉ dạy một cô bé trong số những người đánh trống, rồi quay sang gật đầu với Khương Mẫn, ra hiệu cô chờ một chút.
Khương Mẫn lùi lại hai bước, kiên nhẫn chờ đợi.
Dạy xong một đoạn, Hạ Nguyệt bước tới: "Các chị đến sớm thế à."
"Ừm. Những người em đang dạy là người ở mấy làng gần đây à?"
"Không phải, là người của một đoàn nhạc phong cách cổ ở tỉnh thành. Các cô ấy cần cho buổi biểu diễn, nên dạo gần đây đến nhà em học."
"Sao chỉ có mình em vậy, em trai em đâu?"
Hạ Nguyệt im lặng một lúc mới nói: "Nó vẫn đang ngủ."
Khương Mẫn để ý thấy sự im lặng ấy, không hỏi thêm, đổi sang đề tài khác: "Buổi sáng họ tập bao lâu?"
"Tờ mờ sáng đến học hai tiếng, giờ cũng sắp xong rồi, giờ họ chuẩn bị về."
"Sớm vậy à?"
"Ừm. Là quy củ nhà em. Lúc đó em học với bà, trời chưa sáng đã phải tập, lúc ấy mới mười một mười hai tuổi, trên tay lúc nào cũng bầm chỗ xanh chỗ tím."
Hạ Nguyệt giơ cánh tay lên, nửa đùa nửa thật nói: "Giờ ấy à, người trong làng có thể bảo em đánh chết một con bò cũng được."
Khương Mẫn nhận ra hôm nay cô bé nói nhiều hơn hôm qua, cũng hoạt bát hơn.
Có lẽ là vì bố và em trai không có ở đây.
Bên này, các học trò vẫn phải tiếp tục luyện tập, nhưng buổi hướng dẫn hôm nay đã kết thúc.
Hạ Nguyệt nói: "Ở đây các chị có thể thoải mái quay, muốn quay lúc luyện tập cũng được. Thêu thì ở bên trong, giờ em rảnh rồi, cũng có thể dẫn các chị đi xem."
"Du Huỷ, các em ở ngoài nhé. Tôi và Tiểu Lâm vào xem một chút."
"Vâng, không vấn đề."
Khương Mẫn và Lâm Tự Thanh đi theo sau Hạ Nguyệt, vốn tưởng sẽ có hẳn một phòng làm việc riêng, không ngờ đó lại chính là phòng ngủ của cô gái.
Trên giường, trên sàn, bừa bãi chất đầy các sản phẩm thêu dở, sợi chỉ đủ màu, kim, bản vẽ thủ công... Trên bàn bày một số sản phẩm hoàn thiện, mũi chỉ đều đặn, tỉ mỉ, màu sắc tươi sáng, rõ ràng là những tác phẩm tinh xảo.
Trong số đó có một bức được làm thành chiếc quạt tròn với hình gấu trúc gặm tre, gấu trúc đáng yêu ngộ nghĩnh, rừng tre xanh mướt đầy sức sống.
Lâm Tự Thanh chụp vài tấm ảnh trước chiếc quạt tròn đó, vừa nghe Hạ Nguyệt giải thích về các sản phẩm thêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!