Lòng bàn tay"Dầu thuốc ở đâu?"
"Trong ngăn kéo."
Lâm Tự Thanh để cô đặt mũi chân lên đầu gối mình. Nàng dùng tay vặn mở nắp chai dầu thuốc, lòng bàn tay hơi khép lại, đổ một ít chất lỏng màu nâu vàng vào đó.
Khương Mẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cô vốn dĩ không thích làm phiền người khác, đừng nói đến những chuyện riêng tư thế này.
Mới hai phút trôi qua, cô đã bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với nàng.
Tuy nhiên, Lâm Tự Thanh không cho cô cơ hội để hối hận.
Lâm Tự Thanh cúi đầu, lòng bàn tay trái đỡ lấy mặt trong bắp chân cô, tay phải thoa dầu thuốc lên mắt cá chân bị thương, khẽ nói: "Em sẽ dùng chút sức, có thể sẽ hơi đau."
"Không sao đâu." Khương Mẫn thản nhiên, "Chút đau có là gì. Em nhanh lên đi, không còn sớm nữa."
Lâm Tự Thanh không nói thêm gì.
Nàng chậm rãi miết đều dầu thuốc, tay phải dần tăng lực, lòng bàn tay ấm áp phủ lên chỗ sưng, từng nhịp, từng nhịp, xoa bóp ấn xuống.
Khương Mẫn khẽ nhíu mày.
Thì ra cái gọi là "hơi đau" lại đau đến mức này, thậm chí còn đau hơn lúc cô vừa bước lên cầu thang khi nãy.
Cơ thể cô không kìm được ngả ra sau, các ngón tay theo phản xạ siết chặt ga giường, cố chịu cơn đau, không thốt ra tiếng nào.
Lâm Tự Thanh rũ mắt, tập trung và nghiêm túc, một lúc sau ngẩng lên, nhìn thấy mái tóc dài của nàng hơi rối buông xõa trên vai, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt dường như cũng thoáng lên một làn sương mờ.
Lâm Tự Thanh khựng tay: "Đau lắm phải không?"
Khương Mẫn lạnh giọng thúc giục: "... Nhanh lên đi!"
Nhưng giọng gắt gỏng mà cô tưởng là nghiêm khắc lúc này, lại nghe ra càng giống sự trách móc đầy duyên dáng.
Lâm Tự Thanh mãi mới rời mắt đi: "... Ừm."
Cơn đau dữ dội lúc ban đầu qua đi, Khương Mẫn thở phào, cơ thể căng cứng cũng thả lỏng ra.
Ánh mắt cô tự nhiên hướng về Lâm Tự Thanh, nhìn thấy hàng mi dày của nàng khẽ rũ, rợp xuống một vùng bóng mờ nhẹ nhàng.
Một đêm xuân yên lặng đến vậy.
Các nàng ở riêng trong ngôi nhà nhỏ tại vùng quê, chỉ có nhau. Như thể cách xa mọi ồn ào của trần thế cả mười trượng.
Khương Mẫn nhìn nàng, cảm nhận được hơi ấm truyền từ lòng bàn tay nàng.
Lòng bàn tay nàng rất nóng, vì đã xoa bóp lâu.
Dưới lòng bàn tay là làn da trắng nõn như sứ.
Động tác của Lâm Tự Thanh chậm lại, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay mình, hướng lên là cẳng chân mềm mại, rồi lên trên nữa...
Nàng bất ngờ thu hồi tầm mắt.
"Xong chưa?"
Khương Mẫn nghiêng đầu, vành tai ẩn sau làn tóc thoáng ửng đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!