Chương 45: (Vô Đề)

Ôm emĐêm xuân yên ắng.

Trong bóng tối, vì không nhìn thấy nên thính giác và xúc giác của con người sẽ được phóng đại vô hạn.

Khương Mẫn có thể nghe thấy tiếng thở của Lâm Tự Thanh, rất nhẹ, rất khẽ.

Cô có thể cảm nhận được Lâm Tự Thanh đang ôm chặt lấy mình, cánh tay mảnh mai ấy lại mạnh mẽ đến vậy.

Vừa rồi, cô gần như lao thẳng cả người về phía trước, Lâm Tự Thanh đối diện ôm chầm lấy cô, lại còn ôm chặt đến thế. Cô có thể cảm nhận được những đường cong lên xuống thuộc về cơ thể nữ giới...

Áp sát khít khao, mềm mại chạm vào nhau.

"... Chị tự đi được rồi."

"Vừa rồi chị ngã vào đâu, có đi được không?"

Lâm Tự Thanh nới lỏng vòng tay, nhưng một tay vẫn ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.

"Được..."

Khương Mẫn nắm chặt lấy áo ngủ, cố nén cơn đau, bước lên một bước, rồi lại loạng choạng thêm một chút.

Lâm Tự Thanh vội đỡ lấy cô: "Đừng cố gượng nữa, chút nữa mà lại ngã thì ngày mai còn làm việc được không?"

Thấy nàng dùng công việc để thuyết phục mình, Khương Mẫn không nói gì được nữa.

"Được rồi, em bế chị về nhé."

"... Nói nhảm gì đó, em làm sao bế nổi chị."

"Tất nhiên là em bế được." Lâm Tự Thanh trầm giọng, "À, em sắp bế rồi. Chị cẩn thận một chút"

"Cẩn thận gì cơ?"

Khương Mẫn còn chưa kịp phản ứng, cả người cô bỗng nhiên bị bế ngang lên, hai chân lơ lửng giữa không trung. Cô phản xạ ôm chặt lấy vai và cổ Lâm Tự Thanh, như chủ động tựa vào: "Em sao vậy, nói bế là bế luôn à?"

"Em đã nói với chị là phải cẩn thận mà..."

Bế cũng đã bế rồi. Khương Mẫn không nói gì thêm nữa.

Chỉ là cô vốn là người rất mạnh mẽ, lần đầu tiên bị người khác bế như thế... Cô cảm thấy rất không quen, gò má chợt ửng đỏ nhẹ.

Ánh trăng trong vắt, rót xuống như suối.

Nhờ ánh trăng ấy, Lâm Tự Thanh bước về phía trước.

"Em vẫn chưa nhặt điện thoại."

"Ừm... chút nữa sẽ lấy, giờ vẫn nhìn thấy mà."

Khương Mẫn nhẹ giọng nói: "Ừm, phòng chị có một cái thùng và mấy thứ khác đặt trên sàn. Em cẩn thận đấy, đừng đá phải nhé."

Lâm Tự Thanh cảm nhận được hơi thở như hương lan thổi bên tai của người phụ nữ trong lòng, tim càng đập nhanh hơn, giọng cũng có phần khàn khàn: "... Ừm, em biết rồi."

Lâm Tự Thanh đá mở cửa phòng, bước từng bước chậm rãi, tránh chiếc vali và đồ đạc trên sàn, rồi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt người xuống.

Mái tóc đen dài của nàng buông xõa, rủ xuống theo động tác cúi xuống, không hiểu sao lại bị cúc áo ngủ của Khương Mẫn móc vào, vô thức rít lên một tiếng.

"Không sao chứ?" Khương Mẫn thả tay đang ôm nàng ra, lần tìm trong bóng tối, "Có phải cúc áo móc vào tóc em rồi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!