Con cừu nhỏ"Cuộc họp thường kỳ ngày hôm nay, nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ là cuộc họp thường kỳ cuối cùng trong một hai tháng tới."
"Khoản thanh toán đợt cuối của dự án trước đã được giải quyết, tuy giữa chừng có chút trắc trở, nhưng nhìn chung cũng khá suôn sẻ, mọi người vất vả rồi."
"Tiếp theo sẽ bắt đầu dự án mới của năm nay, tuần trước tôi đã nói với mọi người, tiếp đó tôi sẽ đến Tây Nam để quay. Các đồng nghiệp ở lại Minh Xuyên thì hãy quay thật tốt với nhóm trưởng Giản."
Khương Mẫn đảo mắt nhìn quanh.
Cô ngồi ở đầu này, Giản Minh ngồi ở đầu kia, tình thế như nước với lửa.
Người phụ trách hai dự án lần lượt ngồi ở hai bên, bình thường vui vẻ hòa thuận, giờ phút này lại phân biệt rõ ràng.
Căn bệnh trầm trọng này như một khối u ác tính, đã sớm ăn sâu vào tận xương máu theo sự phát triển của Lắng Âm, khi dọn dẹp chắc chắn sẽ tổn thương đến gân cốt.
"Giám đốc Khương cứ yên tâm." Giản Minh với vẻ tự tin, chắc chắn: "Tôi ở Minh Xuyên sẽ không xảy ra chuyện rắc rối nào đâu."
Khương Mẫn không đáp lại anh ta, ánh mắt rơi trên người Từ Xuân đang cúi đầu.
Từ Xuân chọn ở lại, cô vừa bất ngờ, lại vừa không bất ngờ.
Điều bất ngờ là, tuy Từ Xuân lớn tuổi hơn một chút, nhưng tính cách lại nhiệt tình hướng ngoại, bình thường quan hệ với cô và Tuyết Tư đều khá tốt. Còn không bất ngờ là, Từ Xuân đã ly hôn, trong nhà có một cô con gái bị thiểu năng trí tuệ nhẹ, cô ấy phải ở lại Minh Xuyên để chăm sóc con gái, ra ngoài rủi ro lớn như vậy, cô ấy cũng không thể đánh cược được.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Từ Xuân ngẩng đầu lên, đối mặt với cô, trong mắt đầy vẻ áy náy.
Khương Mẫn khẽ gật đầu trấn an cô ấy, vẻ mặt bình thản.
Vành mắt Từ Xuân đỏ hoe, trông như sắp khóc.
Cô ấy vén sợi tóc mai hơi bạc bên thái dương, rồi lại cúi đầu xuống.
Thế nhưng, Văn Hành, người đã xin nghỉ dài hạn từ cuối năm ngoái để chăm sóc mẹ, lần này lại bày tỏ muốn đi cùng họ.
Giản Minh ung dung mỉm cười: "Chị Hành, chị phải suy nghĩ kỹ đấy, nể tình chúng ta là đồng nghiệp gắn bó lâu năm, nên tôi mới nhắc nhở chị một câu."
Vẻ mặt Văn Hành hờ hững: "Không cần bận tâm."
Tan họp, Vân Thư đến tìm Khương Mẫn.
Vẻ mặt Vân Thư khó xử: "Chị Mẫn, lần này xin lỗi chị, em không thể ra ngoài cùng mọi người được."
Khương Mẫn nói không sao: "Em cứ làm tốt công việc trong tay đi."
Sau khi tiễn Vân Thư đi, lại lần lượt có đồng nghiệp đi đến nói lời xin lỗi với Khương Mẫn.
Khương Mẫn đáp lại vài câu ngắn gọn, không có biểu hiện dư thừa nào.
Đến khi không còn ai đến nói chuyện với cô nữa, cô mới có thời gian dặn dò những người đi quay cùng cô lần này.
"Mọi người, tôi nói ngắn gọn thôi, bây giờ thời gian của chúng ta rất gấp, bản trình bày dự án phải nộp vào tháng ba, chỉ còn hơn một tháng nữa. Hôm nay là thứ hai, thứ tư sẽ xuất phát, ngày mai mọi người không cần đi làm, ở nhà chuẩn bị cho tốt nhé."
"Du Hủy, em hãy liên hệ với bên kia, lên kế hoạch lộ trình cho hợp lý."
"Tuyết Tư, cậu chú ý điều phối các công việc hậu cần, chi tiết cụ thể để Mễ Duy theo dõi sát sao."
Mọi người lần lượt bày tỏ ý kiến.
"Chị Mẫn, chị yên tâm, em một mình một cõi, nói đi là đi à."
"Tôi cũng vậy, theo cô làm việc còn hơn ở lại chịu bực bội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!