Chương 39: (Vô Đề)

Dính ngườiTrong khoảng thời gian này, sau khi Giản Minh công khai đối đầu với Khương Mẫn, nội bộ cả đội ngũ mơ hồ xuất hiện một vết nứt.

Nói chính xác hơn, vết nứt này vốn đã tồn tại từ trước, chỉ là bây giờ bị phóng đại và được công khai ra trước mắt mọi người.

Khương Mẫn biết, chuyện đi gặp Giản Yến Bình cũng không thể kéo dài thêm nữa.

Bên này video đã được duyệt bản cuối, vừa hay có thể đưa cho Giản Yến Bình xem qua, Khương Mẫn vốn định đến tập đoàn Giản thị để gặp cô ấy, không ngờ Giản Yến Bình lại đề nghị tự mình đến xem.

Bên ngoài cửa, hạt mưa đang rơi tí tách.

Khương Mẫn đứng bên cửa sổ, trước tiên gọi điện cho Ninh Nhu để xác nhận tình hình bản thảo phỏng vấn. Vốn dĩ nói thứ năm sẽ chốt lại bản thảo, nhưng tối qua cô ấy vẫn nói còn phải chờ thêm.

Bên Ninh Nhu có vẻ hơi ồn ào: "Bản cuối cùng sếp bên tòa soạn vẫn đang duyệt, phải đợi thêm chút nữa, nhưng có thể đưa bản sửa tạm cho Giám đốc Giản xem trước."

Khi nhắc đến Giản Yến Bình, giọng cô ấy khẽ run lên một chút, gần như không thể nhận ra.

Khương Mẫn không để ý đến những chi tiết nhỏ này, dặn cô ấy theo dõi sát tình hình rồi cúp máy.

Cô nhìn đồng hồ, Giản Yến Bình sắp đến.

Là nhà đầu tư thiên thần, cũng là nhà tài trợ lớn nhất của Lắng Âm, ai cũng biết việc Giám đốc Giản đích thân đến đây không chỉ đơn thuần là 'xem qua'. Nếu cô ấy nhìn ai không vừa mắt, việc sa thải vài người ngay tại chỗ cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Khương Mẫn đã dặn trước, Giản Yến Bình là người rất thực tế, không thích những kiểu phô trương thái quá. Tuyệt đối đừng làm như trên phim ảnh, trải thảm đỏ, một đám người đứng thành hai hàng trước cửa, đồng thanh hô to 'Chào Giám đốc Giản'.

Người biết chuyện thì nói là lãnh đạo đến thị sát, người không biết lại tưởng là nữ hoàng đăng cơ.

Đúng mười giờ, một chiếc xe limousine màu đen dừng trước cửa.

Thư ký bước xuống từ ghế phụ, mở cửa xe, rồi bung ô.

Một đôi bốt da cừu màu nâu nhạt đặt xuống đất.

Người phụ nữ xinh đẹp thanh lịch tháo đôi găng tay len cashmere đen ra, đưa cho trợ lý. Nét mặt cô ấy bình thản ung dung, bước đi không vội vàng cũng không chậm rãi.

Khương Mẫn vừa định tiến lên một bước, Giản Minh đã sải bước lớn ra nghênh đón: "Chị Bình, lâu rồi không gặp, tối qua mẹ em còn nhắc mãi là lâu rồi mọi người chưa cùng ăn bữa nào đấy!"

Ánh mắt Giản Yến Bình khẽ lay động, cười nhẹ: "A Minh à, đúng là lâu rồi không gặp."

Giản Minh liên tục cười: "Là lỗi của em, lâu rồi chưa đến thăm chị."

"Không sao, lúc nào rảnh rồi nói."

Thái độ của Giản Yến Bình không quá thân thiết, cũng không lạnh nhạt. Thế nhưng cô ấy là nhân vật nào chứ, có thể lân la bắt chuyện và nói được vài câu như vậy với cô ấy đã là vô cùng hiếm có rồi.

Đợi hai người nói xong, Khương Mẫn bước lên phía trước: "Giám đốc Giản, mời đi lối này."

Giản Yến Bình luôn giữ thái độ bình thản với cô: "Đợi lâu rồi đúng không?"

"Không có, tôi cũng vừa mới xuống, chị cẩn thận bậc thang."

"Ừm, cảm ơn."

Giản Minh nhìn bóng lưng hai người sóng vai bước về phía trước, thầm chửi một câu trong lòng.

Dù sao hai người cũng cùng họ Giản, tạm coi như là người một nhà. Cô ấy lại thân thiết với họ Khương kia như vậy, chẳng phải là rõ ràng không để cho anh ta chút thể diện nào sao?!

"Giám đốc Giản, để tôi giới thiệu sơ qua về bố cục bên này nhé?"

"Được, đây cũng là lần đầu tôi đến đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!