Trách móc"Trong cuộc họp định kỳ tuần trước, tôi đã nói với mọi người rồi, gần đây phải bắt đầu chuẩn bị cho việc lập dự án mới."
Vào đầu mỗi năm, Bộ Dân chính sẽ cấp kinh phí và xác định phạm vi đề tài, các tổ chức công ích sẽ nộp đơn xin phê duyệt dự án. Các tỉnh thành sẽ tự tổ chức đánh giá, dựa vào thứ bậc đã được phê duyệt để phân bổ kinh phí theo một tỷ lệ nhất định, khi kết thúc dự án sẽ tiến hành đánh giá thêm lần nữa.
Những năm trước, Lắng Âm đều tham gia công tác đăng ký loại dự án này, nhưng thứ bậc không cao, chỉ ở hạng ba, nên kinh phí nhận được cũng không nhiều.
Khương Mẫn ngả người ra sau: "Mọi người cùng trao đổi ý tưởng dự án của năm nay đi."
"Tôi đề xuất tập trung vào việc phát triển của thành phố Minh Xuyên, những chủ đề chính thống như vậy sẽ hợp thị hiếu của hội đồng chuyên gia hơn."
"Chủ đề của hai năm gần đây là đổi mới công nghệ và tái thiết đô thị, tôi cảm thấy khó liên quan đến việc quay phim của chúng ta."
"Phải đó, đổi mới công nghệ... Mấy doanh nghiệp công nghệ người ta đâu có thiếu tiền, cũng chẳng thiếu chính sách hỗ trợ từ chính phủ."
"Không nói mấy chuyện kia, điều quan trọng nhất là chúng ta không có điểm khởi đầu để quay."
"Tôi có một ý tưởng." Giản Minh ngẩng cằm, vẻ mặt đầy tự tin: "Về phần tái thiết đô thị, tôi biết có vài khu đất trong thành phố sắp giải tỏa, chúng ta có thể đến quay phim, tôi có nguồn liên hệ."
"Nhóm trưởng Giản đúng là người có quan hệ rộng và nhiều nguồn lực thật."
"Vậy chúng ta sẽ quay từ góc độ nào?"
Giản Minh cười khẽ: "Quay sao cho nổi bật, theo xu hướng một chút, khó hiểu lắm sao?"
Từ Xuân đặt câu hỏi: "Nhưng mà, điều này có vẻ không phù hợp với phong cách nhất quán của Lắng Âm chúng ta lắm..."
"Gì mà hợp với không hợp, giành được kinh phí dự án mới là quan trọng nhất, ngoài cái này ra, chẳng lẽ mấy người còn lựa chọn nào khác sao?"
"Lời chị Xuân nói không sai." Khương Mẫn lên tiếng: "Chúng ta chưa từng quay những chủ đề theo xu hướng thế này."
Giản Minh hỏi ngược lại: "Vậy Giám đốc Khương muốn quay cái gì?"
"Tôi không muốn quay đề tài về thành phố nữa."
"Có thể mọi người chưa chú ý, tài liệu số một trong năm nay là về chấn hưng nông thôn, nếu chủ đề của chúng ta có góc nhìn tốt, khả năng được duyệt dự án là rất cao."
"Tôi phản đối." Giản Minh lập tức tỏ thái độ: "Gốc rễ của Lắng Âm là ở Minh Xuyên, ở thành phố, nguồn lực cũng ở Minh Xuyên. Rời khỏi Minh Xuyên, chúng ta hoàn toàn không có đường nào để bắt đầu."
"Và những người có mặt ở đây, ai đã từng sống ở nông thôn chưa? Bản đề xuất dự án này phải viết như thế nào đây?"
Mễ Duy khẽ nói: "Em nè..."
"Cô à." Giản Minh cười khẩy một tiếng, vừa định mỉa mai một câu thì một giọng nói khác vang lên.
"Tôi có thể viết bản đề xuất."
Vẻ mặt Lâm Tự Thanh bình thản, giọng nói bình thản nhưng đầy chắc chắn.
Giản Minh nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng.
Lại là con nhỏ họ Lâm này.
"Được rồi, nhóm trưởng Giản, những gì anh nêu ra chẳng qua cũng chỉ là vấn đề tính khả thi. Tôi đã dám đề xuất thì đương nhiên đã cân nhắc kỹ, chuyện này không phiền anh phải bận tâm đâu."
Vẻ mặt Khương Mẫn thản nhiên: "Hai năm nay, Lắng Âm đã bước vào giai đoạn chuyển mình, nếu không xây dựng được thương hiệu của riêng mình thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, chuyện này chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ."
"Khi đã có cơ hội thì chúng ta phải cố gắng nắm lấy, nếu chỉ giới hạn trong chủ đề đô thị, khả năng thay thế sẽ quá cao. Nói thẳng ra, nếu chỉ dựa vào nguồn lực cá nhân, thì rất khó để phát triển bền vững."
"Vậy Giám đốc Khương đã nghĩ đến, nếu dự án này không thành công, liệu năm nay còn trả lương nổi không? Cô muốn đi một con đường mới, tạo ra thành tích của riêng mình, nhưng cũng không sợ mọi người sẽ chết đói à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!