Chương 36: (Vô Đề)

Nỗi lòngCái Tết này cũng như mọi năm, bình thường mà tẻ nhạt.

Khương Mẫn ở nhà thoải mái ngủ nướng mấy giấc liền, xem như bù lại tinh thần sức lực đã tiêu hao suốt nửa năm qua, sau đó còn bị Bùi Như Nghi ép uống mấy nồi canh gà, nghi ngờ chính mình đã tăng lên năm cân.

Sáng mùng ba Tết, Khương Mẫn theo mẹ đi chúc Tết nhà cậu và dì, thấy mẹ khá vui vẻ, cô bèn nắm lấy cơ hội nói: "Mẹ ơi, không còn việc gì nữa, ngày mai con về Minh Xuyên nha."

"Mai mới là mùng bốn Tết, con vội cái gì chứ." Bùi Như Nghi trừng mắt lườm cô đầy bực bội: "Ở nhà thêm mấy ngày nữa đi, cả năm chẳng thấy mặt mũi đâu, Tết được mấy ngày mà đã vội đòi đi rồi."

"Con về còn có việc..."

"Đừng lấy công việc làm cớ nữa! Công việc đó của con kiếm được bao nhiêu tiền chứ, mẹ cũng có thấy con thành người giàu nhất Minh Xuyên đâu!"

"Hoa cỏ trong vườn của con, nếu không tưới nước là nó chết khô hết."

"Chết thì thôi, một lần là xong, con cũng đỡ việc."

Khương Mẫn nghe ra sự tức giận trong lời nói của mẹ, đành đầu hàng: "Vâng vâng vâng, con sai rồi, mẹ đừng giận nữa, giận nhiều hại thân. Trong nhà mình, mẹ là người quyết định hết."

"Mẹ quyết định hết? Con chỉ giỏi dụ dỗ mẹ thôi." Bùi Như Nghi dùng đầu ngón tay chọt chọt vào đầu cô: "Chỉ giỏi nói mấy lời dễ nghe."

Khương Mẫn rót trà cho mẹ: "Không phải con sợ mẹ ảnh hưởng đến sức khỏe sao, bác sĩ đã dặn rồi, phải giữ tâm trạng ổn định, vui vẻ mà."

Bùi Như Nghi nhận lấy tách trà, bỗng nhớ đến Ninh Nhu: "Chuyện của Tiểu Nhu, không biết thế nào rồi?"

Bà dành cho Ninh Nhu muôn phần quan tâm, ngàn vạn yêu thương, nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột của con bé, cũng không tiện trực tiếp can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của con bé.

"Để con hỏi em ấy xem sao."

Năm nào Ninh Nhu cũng đến chúc Tết Bùi Như Nghi vào mùng hai Tết, nhưng năm nay không hiểu sao đến giờ vẫn chưa thấy đến, chỉ có gửi một tin nhắn chúc Tết vào đêm giao thừa.

"Để mẹ hỏi, tiện thể gọi điện chúc Tết ông nội con bé luôn."

"Cũng được."

Khương Mẫn về phòng, lấy quần áo đã xếp gọn ra khỏi vali. Nhìn dáng vẻ của thái hậu đại nhân nhà mình, xem ra năm nay đã quyết tâm không muốn để cô đi sớm.

Nếu cô cứ khăng khăng, chắc mẹ sẽ hỏi cô... rốt cuộc ở Minh Xuyên có ai mà lại vội vàng muốn về như thế.

Cô đang sắp xếp quần áo thì nghe thấy Bùi Như Nghi đang gọi điện thoại ở phòng khách.

"Chú Ninh, năm mới vui vẻ ạ."

"Dạo này sức khỏe của chú thế nào rồi?"

"Tiểu Nhu đâu rồi, lâu lắm rồi con không nói chuyện với con bé..."

Thu dọn quần áo xong, Khương Mẫn tranh thủ nhìn điện thoại một chút.

Mấy ngày ở nhà, cô gần như không xem điện thoại, thỉnh thoảng chỉ trả lời vài tin nhắn, còn phần lớn thời gian đều đi thăm họ hàng bạn bè cùng mẹ và đánh mạt chược.

Không có tin nhắn mới.

Cô không hiểu sao lại nhớ đến lần xem pháo hoa ấy vào đêm Giao thừa, thế là mở album ảnh ra, lúc đó, cô đã chụp màn hình hai tấm.

Trong màn pháo hoa rực rỡ, Lâm Tự Thanh cũng cười.

"Cũng khá đẹp đấy chứ." Khương Mẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, rồi lẩm bẩm một câu.

Đồ vô lương tâm, Tết nhất rồi mà đến một tin nhắn chúc Tết cũng không gửi cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!