Chương 35: (Vô Đề)

Ảnh chụpLâm Tự Thanh bị tiếng pháo dưới lầu làm cho tỉnh giấc.

Tối qua nàng ngủ không ngon, vì một câu nói mà trằn trọc mãi, đến tận hai ba giờ sáng mới ngủ được.

Sau khi thức dậy, nàng phát hiện cổ họng hơi đau, hình như đã bị cảm.

Quả nhiên... tối qua vì muốn đẹp nên mặc quá ít, giờ phải trả giá rồi.

Lâm Thiến nghe giọng nàng khác lạ, không nhịn được nói: "Chị ơi, tối qua chị mặc ít quá, bị cảm rồi phải không! Em đi nấu ít trà gừng đường đỏ cho chị nha, đợi em một chút!"

Lần đầu tiên Lâm Tự Thanh phát hiện em gái mình lại giống như một 'quản gia nhỏ' lo lắng chu đáo như vậy.

Trong ấn tượng của nàng, cô em gái vẫn là cô bé mít ướt, im lặng và trầm tính, không ngờ bây giờ lại biết chăm sóc người khác đến thế.

Lâm Tự Lập đang mổ cá, Lâm Tự Thanh đưa túi ni lông phụ giúp, bố nàng cũng không quay đầu lại: "Con ra chỗ khác đi, lát nữa quần áo dính đầy vảy cá đó."

"Không sao đâu." Lâm Tự Thanh đứng yên không nhúc nhích, lại đưa dao cho ông.

"Con đứng sang một bên đi." Lâm Tự Lập không nhận lấy đồ nàng đưa, cố chấp tự mình quay người đi lấy, không nói thêm một câu nào nữa.

Nhìn người cha trầm lặng ít nói, Lâm Tự Thanh biết không thể thuyết phục được ông, liền dịch bước: "Vậy con ra ngoài đi dạo một chút."

Thật ra cũng chẳng có gì để đi dạo.

Mấy hôm trước đường sá người qua kẻ lại tấp nập, nói là đông nghịt cũng không quá lời. Nhưng đến ngày Giao thừa thì ngược lại, chẳng còn mấy ai ở trên đường, mấy hôm trước người trong làng đều đã sắm sửa đầy đủ đồ Tết, nào là gạo, mì, dầu ăn, thịt, rau củ, hạt dưa, đậu phộng,... Hôm nay ai nấy đều ở nhà lo cúng tổ tiên và chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Lâm Tự Thanh bước đi trên đường, cũng không có mục đích gì cụ thể.

Những năm gần đây nàng rất ít khi ở nhà, hầu hết bạn học cũ đều đã kết hôn sinh con, nhưng... nàng và những người này vốn cũng chẳng có liên hệ gì.

Thời đi học, nàng không có thời gian để vui chơi, nói chuyện với bạn bè cùng trang lứa, hầu hết thời gian rảnh rỗi đều ở nhà làm việc đồng áng. Ở trường cũng vậy, khi đi học nàng luôn chỉ tập trung phấn đấu vươn lên.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chẳng có mấy người bạn. Thật ra nàng luôn rất biết ơn Đường Tiểu Ngữ, nàng biết, lúc nào Đường Tiểu Ngữ cũng luôn bao dung nàng, cô ấy là người bạn duy nhất của nàng.

Thị trấn quá nhỏ, Lâm Tự Thanh cứ đi mãi, đi qua nhà trẻ, trường tiểu học, rồi đi đến trường trung học của mình.

Nàng đã trải qua ba năm cấp hai ở đây.

Trường học vẫn y như trong ký ức của nàng, chỉ xập xệ hơn một chút, tòa nhà dạy học được xây mới vào năm nàng đi học, giờ đây mặt tường đã loang lổ bong tróc, những bức tranh trang trí trên tường đã phai màu, hoa văn gần như không còn nhìn rõ.

Cây long não vẫn cao lớn sum suê, cành lá xanh mướt.

Lâm Tự Thanh ngẩng đầu lên, lặng lẽ ngắm lá cây một lúc, mơ hồ nhớ lại mùa hè, cây long não nở những bông hoa nhỏ li ti màu trắng, ẩn mình trong những tán lá xanh, phải đến gần dưới gốc cây mới ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Nàng thường dậy sớm đến dưới gốc cây học bài, cứ thế trải qua thời học sinh của mình.

Lâm Tự Thanh đi một vòng quanh trường, nhưng không gặp một ai.

Nàng nhìn thấy một bảng xếp hạng thành tích được dán trên bảng thông báo của trường, bị gió tuyết làm ướt và nhăn nhúm. Nàng nhớ lại, trước khi quen Khương Mẫn, thành tích của nàng dao động trong khoảng hạng ba đến hạng năm, khi đó thật ra nàng không có nhiều thời gian để học, thời gian rảnh đều phải tranh thủ chạy về nhà.

Nhưng kể từ khi hứa với Khương Mẫn rằng mình sẽ đứng nhất, nàng chỉ có một hai lần đứng hạng hai.

Nàng đi dạo trong trường đã đủ, bước ra ngoài, đến cổng trường thì gặp lại giáo viên ngữ văn cũ của mình.

Giáo viên đi xe điện, trong giỏ xe có hai xâu pháo, nhìn thấy nàng liền phanh xe dừng lại.

"Đây có phải là Tiểu Lâm không?"

"Cô Tống, là em đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!