Chương 34: (Vô Đề)

Pháo hoaNgày Khương Mẫn lên đường về nhà là ngày hai mươi chín Tết.

Nội thành Minh Xuyên vắng vẻ, hầu hết những người lao động xa quê đã về quê ăn Tết. Đường xá thông thoáng không chút trở ngại.

Khương Mẫn lái xe đến trung tâm thương mại mua quà biếu cho thân thích, thuốc bổ cho các bậc trưởng bối, đồ chơi cho trẻ nhỏ, chất đầy cả cốp xe.

Thành phố Định An cách thành phố Minh Xuyên khoảng ba bốn trăm cây số, mấy năm trước mới được nâng lên thành phố cấp huyện, sau khi cải cách, nơi đây đã hưởng lợi từ các chính sách ưu đãi, quy hoạch đô thị lại tốt, hai năm nay phát triển cực nhanh, cơ sở hạ tầng cũng coi như không tệ.

Khương Mẫn về đến nhà đúng mười hai giờ.

Bùi Như Nghi đợi ở cổng khu chung cư, từ xa đã nhìn thấy xe của cô, liền vẫy tay chào.

Khương Mẫn giảm tốc độ, đỗ xe gọn gàng, sau khi xuống xe liền ôm mẹ thật chặt: "Trời lạnh thế này mà mẹ còn đứng đợi dưới nhà, ở trong nhà đợi là được rồi mà."

"Không đợi thì con nhóc vô tâm này còn chẳng biết đường về nhà nữa." Bùi Như Nghi vừa cười mắng vừa giúp cô lấy đồ Tết trong cốp xe.

"Được được được, con sai rồi, thái hậu đại nhân, trưa nay ăn gì vậy ạ?"

"Toàn là món con thích ăn thôi, tôm chiên xù, hẹ xào, cua đồng, bông cải xanh xào..."

"Khoan khoan, chỉ có hai mẹ con thôi mà, mẹ làm nhiều món vậy sao ăn hết được ạ?"

"Mẹ không cần biết, con ăn hết cũng phải ăn, không ăn hết cũng phải ăn."

Hai mẹ con vào khu chung cư, dọc đường đi có nhiều người chào hỏi.

"Tiểu Bùi, con gái bà về rồi à!"

"Ôi trời, lâu rồi không gặp con bé A Mẫn nhà bà."

Khương Mẫn lần lượt chào hỏi từng người.

Đây là khu dân cư cũ, vẫn là những căn nhà được trường học phân từ nhiều năm trước, phần lớn cư dân là những giáo viên đã nghỉ hưu như Bùi Như Nghi.

Đồng nghiệp làm việc cùng nhau nhiều năm, hàng xóm láng giềng có việc gì cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Nếu không thì mẹ sống một mình ở nhà lâu ngày, Khương Mẫn cũng khó mà yên tâm.

Ăn trưa xong, Khương Mẫn dọn dẹp bát đũa.

Bùi Như Nghi ngăn cô lại: "Con cứ ngồi đó, để mẹ làm là được."

"Bảo sao cư dân mạng toàn nói không nên về nhà thường xuyên." Khương Mẫn trêu chọc: "Một năm về nhà một lần mới được hưởng đãi ngộ như quốc bảo thế này."

"Chỉ giỏi lắm mồm." Bùi Như Nghi liếc cô một cái, bưng bát đũa vào bếp, đeo găng tay rửa bát: "Tối qua bố con cũng hỏi con về nhà chưa, bảo muốn ăn cơm cùng."

Khương Mẫn đang thu dọn hành lý trong phòng khách, giọng điệu thờ ơ: "À, mẹ muốn hôm nào đi ăn?"

Trên tường phòng khách dán đầy giấy khen của cô từ nhỏ đến lớn.

Cô đặt vali sang một bên, tính toán xem có thể xé hết đống giấy khen này không, nhất là những cái hồi tiểu học... Cô đã lớn thế này rồi, cứ nghĩ đến cảnh khách vào nhà còn ngắm nghía giấy khen hồi tiểu học của mình, cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng chắc chắn Bùi Như Nghi sẽ không đồng ý.

Bùi Như Nghi quay đầu lại hỏi: "Thế thì phải xem thời gian của con chứ? Bố con muốn gặp con gái, chứ đâu gặp mẹ đâu mà mẹ phải đi chứ."

Khương Mẫn bước đến, tựa vào cửa bếp: "Mẹ không đi thì con cũng không đi đâu."

"Sao con lại kéo mẹ theo làm gì?"

"Thế thì sao chứ, mẹ vẫn là mẹ ruột của con mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!