Chương 31: (Vô Đề)

Cúc áo"Không phải chứ chị em, cậu đã cười cả tối rồi, nhìn dáng vẻ không có giá của cậu kìa."

Đường Tiểu Ngữ đắp mặt nạ, vô cùng cạn lời.

Lâm Tự Thanh đang thu dọn hành lý, coi như không nghe thấy gì.

Đường Tiểu Ngữ tiếp tục nói: "Hoặc là, nói chính xác hơn, từ hồi chiều trên đường lái xe về, cậu đã bay bổng rồi. Nói nghe cái coi, lúc đó chị gái tốt của cậu gọi cậu lại, đã nói gì với cậu thế?"

Lâm Tự Thanh dừng tay lại, ngẩng đầu lên, trả lời cô ấy: "Chị ấy bảo tôi vui vẻ lên một chút."

"À? Cậu không vui sao?"

"Hơn nữa, chỉ mỗi câu đó, chỉ có mấy chữ thôi, mà cũng làm cậu vui vẻ đến mức này sao?"

"Tôi không tin, chắc chắn còn chuyện gì khác nữa. Cậu khai thật đi, ngay cả với tôi mà cậu cũng không nói thật sao?"

Lâm Tự Thanh nhớ lại cảnh tượng lúc đó, rồi lại không nhịn được bật cười: "Thật sự không còn gì nữa."

Đường Tiểu Ngữ bỏ cuộc không hỏi nữa, gỡ mặt nạ xuống: "Nhìn cái vẻ bay bổng của cậu kìa, còn bảo không có, có quỷ mới tin cậu đó!"

Cô ấy biết người này da mặt mỏng, nhiều lời không thể nói ra, thôi thì cô ấy cũng hết hy vọng, không hỏi nữa.

Cô ấy rửa mặt, thoa kem dưỡng da, trải thảm yoga, chuẩn bị tập thể dục một chút. Cô ấy quyết tâm phải tập ra được cơ bụng, sau này nếu có cơ hội, sẽ khiến cho chị nào đó mê chết cho xem.

Lâm Tự Thanh cất gọn đồ trượt tuyết vào tủ, thấy cô ấy đang tập plank, bất ngờ hỏi: "Vậy tối qua hai người có ngâm suối nước nóng không, thế nào rồi?"

"Hả?"

Đường Tiểu Ngữ bị nàng hỏi, lập tức xẹp lép cái bụng, ngã luôn xuống thảm yoga.

Cô ấy vừa mới bắt đầu tính giờ, công cốc cả rồi.

Giỏi lắm Lâm Tiểu Thanh, dám âm thầm 'gậy ông đập lưng ông' với cô ấy!

"Thì cũng bình thường thôi, cậu nghĩ sẽ thế nào chứ?"

"Tôi thấy chị Du Hủy ngại lắm, cứ tưởng cậu đã làm gì người ta rồi."

"Tôi làm gì được chứ? Chẳng lẽ trong lòng cậu, tôi là loại người sẽ giở trò, nhân cơ hội sàm sỡ người khác à?!"

"Tôi đâu có nói vậy, nhưng nghe cậu tự nói ra như thế, xem ra trong lòng cậu thật sự có ý định này à?"

"Ê! Lâm Tự Thanh."

Đường Tiểu Ngữ ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên thảm yoga: "Tôi thấy bây giờ cậu giỏi cái trò đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa lắm rồi đó!"

Tự cô ấy hỏi mình tối qua ngủ thế nào mà chẳng chịu tiết lộ gì, giờ thì hay rồi, lại quay sang trêu chọc mình.

Lâm Tự Thanh mỉm cười, không nói thêm lời nào.

Đường Tiểu Ngữ hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Thế này thật tốt, con người này, đã hoạt bát hơn trước kia một chút rồi.

Lâm Tự Thanh thu dọn xong món đồ cuối cùng, phát hiện trong vali có một chiếc cúc áo nằm lặng lẽ ở đó.

Màu xanh nhạt, không phải của nàng.

Gần đây nàng đâu có mặc quần áo màu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!