Chương 29: Trượt tuyết

Môi trường ở đây khá tốt, đường trượt tuyết rất sạch sẽ và cũng rất ít người.

Sau khi mọi người thay đồ trượt tuyết, đội mũ bảo hiểm và đồ bảo hộ rồi lấy ván trượt ra, thì vừa đúng hai giờ.

Mễ Duy chưa từng trượt tuyết bao giờ, đánh liều bước lên ván trượt, vừa đặt chân lên ván đã ngã hai cú liên tiếp, chổng vó lên trời, trông vô cùng thảm hại.

Khương Mẫn cười cô ấy: "Có phải do trưa nay em ăn nhiều quá nên ảnh hưởng đến phong độ rồi phải không?"

Du Hủy cũng hùa theo trêu chọc: "Em thấy đúng là vậy, trưa nay một mình em ấy ăn bằng ba người chúng ta cộng lại. Tròn vo thế kia, ngã xuống cũng không đau đâu."

"Đâu có đâu mà huhu, mấy chị nói bậy!"

Mễ Duy sắp tức thành cá nóc, cô ấy đã ngã rồi, mà cả đám người còn vây quanh cười ghẹo, thật là quá đáng! Chẳng lẽ cô ấy không cần sĩ diện à!

"Được rồi được rồi, để tôi dạy em trượt, em đi theo tôi này."

Giang Tuyết Tư vẫn luôn dịu dàng và chu đáo, tiến lên đưa tay ra, kéo cô ấy đứng dậy.

Ánh mắt Đường Tiểu Ngữ lóe lên: "Chị Du Hủy, chị đã nói là sẽ dạy em đó nha, chị không quên chứ?"

"Được chứ, đương nhiên là tôi không quên rồi." Du Hủy chỉ vào khoảng đất trống bên cạnh: "Bên kia ít người, chúng ta qua đó học nhé."

Giang Tuyết Tư cũng dẫn Mễ Duy đến chỗ ít người, trước khi đi để lại một câu: "Tiểu Lâm, em trượt với A Mẫn đi."

"À... Được."

"Đi hết rồi à." Khương Mẫn nhìn các nàng lần lượt bắt đầu dạy người mới, hỏi Lâm Tự Thanh: "Em thì sao, biết trượt chứ?"

Lâm Tự Thanh gật đầu: "Biết."

"Kỹ thuật thế nào?"

"Rất tốt."

"Em không thể khiêm tốn một chút sao?"

"Sự thật là vậy mà."

Khương Mẫn tiến lên hai bước, chỉ vào đỉnh cao nhất, rồi ngoảnh đầu lại: "Chỗ đó, em có hứng thú thi đấu với chị một chút không?"

Lâm Tự Thanh nhìn theo động tác của cô, từ trên đỉnh cao nhất đi xuống, đường trượt tuyết rất dốc và dài, trông có vẻ khá thách thức, nàng nhận lời ngay: "Được thôi."

"Trước tiên phải nói rõ, chị sẽ không nhường em đâu."

"Không cần nhường em đâu."

Khương Mẫn trêu chọc nàng: "Lát nữa có ngã thì không được khóc nhè đâu đó."

Lâm Tự Thanh vội nói: "Sẽ không! Em đã lớn thế này rồi mà."

"Vậy sao, lần trước ở nhà chị không biết ai đã khóc thảm thiết như vậy ta."

Khóe môi Khương Mẫn khẽ cong lên, cố tình nhắc đến chuyện Lâm Tự Thanh không muốn nhớ lại, nhìn thấy gương mặt nàng hơi đỏ lên, biết nàng đang xấu hổ rồi.

Lâm Tự Thanh hơi ngượng ngùng: "Cho qua đi."

"Đi thôi."

Buổi sáng trời vẫn còn âm u, giờ thì mặt trời đã lên rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!