Các sinh viên ai nấy đều phẫn nộ, đồng loạt lên tiếng yêu cầu Thẩm Tu Tuấn ra mặt tự chứng minh bản thân.
Thẩm Tu Tuấn mãi không có động thái gì, họ lại chuyển sang gây áp lực với nhà trường, thậm chí có người còn livestream trước tòa nhà hành chính, cập nhật diễn biến từng giờ.
Sự việc ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, cuối cùng trường cũng phải ra thông báo:
[Liên quan đến đoạn video nghi vấn có hình ảnh của một giảng viên trường chúng tôi đang lan truyền trên mạng, nhà trường đã bắt đầu quá trình xác minh và điều tra.
Để đảm bảo môi trường học tập lành mạnh, trước khi sự việc được làm rõ, các giảng viên có liên quan sẽ tạm thời bị đình chỉ công tác giảng dạy.]
……
Khi Thẩm Tu Tuấn bước vào nhà, tôi đang ngả người trên ghế bập bênh, đắp mặt nạ.
Chỉ vài ngày không gặp, anh ta đã thay đổi hẳn. Râu mọc lởm chởm, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, người thì gầy rộc đi, gương mặt hốc hác.
Nhưng trong ánh mắt lại vẫn toát lên vẻ cứng đầu, kiêu hãnh.
"Em thấy video và thông báo rồi chứ?"
Anh lớn tiếng hỏi, giọng căng cứng.
Tôi không động đậy, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Anh đứng từ xa nhìn tôi, tiếp tục lớn tiếng nói:
"Xét về quan hệ vợ chồng giữa chúng ta, anh cảm thấy mình cần phải quay về giải thích rõ với em: Đoạn video đó là giả! Là sản phẩm đã bị cắt ghép!"
"Anh đã đứng trước mặt lãnh đạo nhà trường báo án rồi. Phía công an cũng nói không loại trừ khả năng đây là video do các tổ chức nước ngoài chỉnh sửa ác ý để câu view."
"Nói tóm lại, anh là người bị hãm hại, bị vu oan. Giữa anh và Hạ Đại tuyệt đối không có những hành động ghê tởm như hôn hít mà em thấy trong video. Em cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm."
Một tràng lời biện minh đầy lên bổng xuống trầm dứt lời.
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Tôi khẽ ngẩng mắt, nhìn về phía anh.
Anh ngẩng nhẹ cằm, đứng thẳng người trước cửa ra vào.
Nửa người còn đứng ngoài, một tay vẫn đặt trên tay kéo của chiếc vali — dáng vẻ rõ ràng như thể bị ép buộc phải quay về.
Chỉ là đôi môi mím chặt quá mức, ánh mắt thì lại mang vẻ quá mức dõng dạc, quyết liệt.
Như một chiến binh đang đối mặt với kẻ thù, thà c.h.ế. t chứ không cúi đầu.
Tôi thoáng cảm thấy buồn cười, khóe môi thậm chí còn hơi cong lên một chút.
May là lớp mặt nạ trên mặt đã che đi hết biểu cảm.
"Hôn nồng cháy thì không có, còn… hôn nhẹ thì sao?"
Tôi khẽ hỏi một câu.
Thẩm Tu Tuấn sững lại.
Ngay sau đó, anh lập tức lấy lại vẻ kiên quyết, dùng giọng đầy khinh thường xen lẫn thất vọng để hỏi ngược lại:
Em nghĩ sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!