10.
Đang định cúp máy thì A Tư bất chợt lên tiếng:
An lão sư.
Ừ?
"Doanh thu tháng này em đã chuyển vào tài khoản của chị rồi. Khi nào rảnh chị vào xem nhé, em thấy chị lâu lắm không đăng nhập."
Khóe môi tôi khẽ cong lên, giọng dịu dàng:
"A Tư, em lúc nào cũng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này. Em còn nhớ điều chị từng nói với em không?"
… Nhớ.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vững vàng, bình tĩnh.
"Chị nói, chúng ta là hai người duy nhất trên thế giới này có thể hoàn toàn tin tưởng nhau."
Ừ đúng rồi…
A Tư là người tôi nhặt được bên đường.
Năm đó tôi mười chín tuổi, còn em mới mười lăm.
Khi tôi vừa hoàn tất thủ tục hỏa táng cho cha mẹ và em trai, ôm hộp tro cốt trở về, thì bắt gặp A Tư đang bị một đám người vây đánh trước cửa một tụ điểm giải trí.
Tôi chưa từng thấy một cậu bé nào đẹp đến như vậy.
Cả khuôn mặt bê bết máu, nhưng vẫn không che được những đường nét sắc sảo, cùng đôi mắt đen sáng rực đầy bướng bỉnh.
Cậu trông rất giống em trai tôi lúc còn sống, kiêu hãnh, kiên cường, mang theo khát vọng bay cao bay xa.
Tôi móc hết số tiền mang theo người để cứu cậu ra.
Về sau mới biết, cha cậu vì phá sản, nợ ngập đầu rồi nhảy xuống biển. Bọn chủ nợ thì đòi cậu lấy thân mà trả.
Tôi giấu cậu trong phòng em trai đã mất.
Bọn xã hội đen lũ lượt kéo đến tìm. Cậu không dám bước chân ra khỏi cửa, không dám tiếp xúc với ai.
Khi tôi học đại học ở đầu bên kia thành phố, cậu chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, ngày qua ngày, như một hồn ma cô độc bước qua quãng đời thiếu niên.
Những dịp nghỉ, tôi thỉnh thoảng về nhà, dắt cậu đi cắt tóc, mua quần áo, ăn những bữa thật lớn. Những lúc đó, cậu rất ngoan, vô cùng nghe lời, chỉ có đôi mắt đen là ngày càng sáng rõ, sâu thẳm hơn.
Một lần, cậu lặng lẽ đưa tôi 100.000 tệ, nói đó là tiền tôi cho sinh hoạt phí hàng tháng, cậu tiết kiệm rồi dùng đầu tư cổ phiếu, quỹ, sinh lời mà có.
Cậu sinh ra trong gia đình giàu có, từng được dạy dỗ bài bản, tầm nhìn hơn người.
Sau khi xác nhận vài lần và thấy cậu thực sự có thiên phú trong lĩnh vực đó, tôi đã giao toàn bộ số tiền bồi thường 2 triệu từ vụ tai nạn xe đã cướp đi cả gia đình tôi, cho cậu quản lý.
Cậu không dám nhận.
Không dám đánh cược.
Tôi dịu dàng nói với cậu:
"Trên đời này, có những lúc… đáng để đánh cược."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!