Chương 4: (Vô Đề)

Lúc ra về, sư mẫu nhờ Tống Văn đưa tôi về.

Anh hơn tôi ba khóa, xuất thân từ ngành triết học nhưng lại lấn sân sang thương trường và gây dựng sự nghiệp thành công, giờ đã là một doanh nhân công nghệ nổi bật, tài sản lên đến hàng tỷ.

"Tiểu Trân, anh đang đầu tư riêng vào một dự án nghiên cứu xã hội, ngân sách không giới hạn. Em có hứng thú tham gia không?"

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lóe sáng.

Tôi mím môi, nhẹ nhàng đáp:

"Để có dịp rồi tính sau nhé."

"Ha, mấy năm nay, lần nào em cũng nói câu đó."

Anh cười khẽ, hai tay đút túi, đá nhẹ một viên sỏi dưới chân, trông hệt như dáng vẻ của anh ngày xưa.

"Tiểu Trân, giá mà năm đó anh học Lịch sử thì tốt rồi, đúng không?"

Tôi hơi cau mày, lặng lẽ nhìn anh, không nói gì.

Ánh mắt Tống Văn trở nên sâu thẳm, anh đưa tay định xoa đầu tôi như hồi còn đi học, nhưng khi tay vừa giơ lên nửa chừng thì lại thu về, tự giễu:

"Thôi vậy, suy nghĩ của em… anh mãi cũng không đoán nổi."

Anh thở dài một hơi, rồi cong khóe mắt cười với tôi:

"Dù sao thì anh vẫn muốn đợi thêm vài năm nữa. Biết đâu lại được!"

Xe đến dưới nhà, anh xuống xe mở cửa giúp tôi.

Tôi lịch sự chào tạm biệt.

Tiểu Trân. Anh gọi tôi lại.

Tôi quay đầu.

Anh nhìn tôi chăm chú, khẽ thở dài:

"Về dự án nghiên cứu ấy, nếu em không muốn tham gia thì cũng có thể giới thiệu người khác. Anh sẽ giữ chỗ cho em. Bên ngoài đang cạnh tranh rất gắt."

Tôi không trả lời rõ ràng, chỉ mỉm cười vẫy tay.

Tạm biệt.

Lúc xe Tống Văn rời đi, Thẩm Tu Tuấn gọi tôi.

Anh xách túi đồ ăn đi tới, trên mặt lộ vẻ bất ngờ:

"Vừa rồi là Tống Văn của Duệ Phương đó à?"

Tôi khẽ ừ một tiếng:

"Anh ấy là học trò của sư mẫu."

Thẩm Tu Tuấn lập tức có vẻ kích động hẳn lên:

"Gần đây anh ta vừa rót một khoản vốn lớn đầu tư riêng cho các dự án thuộc lĩnh vực khoa học xã hội. Anh vừa nộp xong đơn xin tài trợ. Em quen anh ta à?"

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!