Vào ngày sinh nhật tôi, ba người trong nhà cùng ra ngoài ăn mừng thì tình cờ gặp Hạ Đại cũng vừa mở cửa bước ra.
Cô ấy vui vẻ gọi tôi một tiếng chị An, rồi vỗ nhẹ lên đầu Điểm Điểm, ánh mắt chuyển sang Thẩm Tu Tuấn thì đổi thành cách xưng hô xa cách: Thầy Thẩm, giữ thái độ rất rõ ràng giữa nam và nữ.
Thẩm Tu Tuấn chỉ hơi gật đầu, lạnh lùng nhìn vào màn hình thang máy.
Trong thang máy, Hạ Đại đứng ở góc bên phải.
Thẩm Tu Tuấn đứng ở giữa, còn tôi và Điểm Điểm đứng ở phía bên kia.
Vừa đóng cửa, thang máy đột nhiên rung mạnh, rồi lao xuống với tốc độ chóng mặt.
Cảm giác mất trọng lực dữ dội ập đến khiến tôi không kịp thét lên, chỉ kịp bản năng ôm chặt lấy Điểm Điểm trong lòng.
May mà đến tầng một thì thang máy dừng lại.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, vội quay đầu nhìn sang.
Sững người —
Thẩm Tu Tuấn đang ôm chặt lấy Hạ Đại.
Hai người đầu áp vào nhau.
Anh ôm cô ấy rất chặt.
Chặt đến mức… như muốn hòa cô ấy vào trong cơ thể mình.
3.
"Ba đừng sợ, hết rồi mà!"
Giọng non nớt của Điểm Điểm vang lên khiến hai người đang ôm nhau kia cùng ngẩng đầu.
Ánh mắt Thẩm Tu Tuấn chạm vào tôi, đồng tử khẽ run lên, rồi vội buông tay.
"À! Anh tưởng em đứng bên này…"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thẩm Tu Tuấn mím môi, giọng có phần hối lỗi.
"Ha ha ha, ba ngốc quá, con với mẹ ở bên này cơ mà!"
Bên cạnh, Hạ Đại ngẩn người nhìn Thẩm Tu Tuấn, lồng n.g.ự. c phập phồng, trong ánh mắt hoảng loạn lại xen lẫn một tia phấn khích khó giấu.
Trên đường đến nhà hàng, Thẩm Tu Tuấn lái xe, tôi ngồi ghế sau cùng Điểm Điểm.
Suốt một quãng dài không ai nói gì, bầu không khí im lặng đến lạ thường.
Thẩm Tu Tuấn nhìn thẳng phía trước, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng trầm thấp:
"An Trân, vừa nãy tình huống bất ngờ quá, anh hoảng nên nhận nhầm… Em đừng—"
Tôi đang buộc dây nơ vòng cuối cho tóc, siết nhẹ rồi ngẩng đầu hỏi:
Hửm? Gì cơ?
Thẩm Tu Tuấn khựng lại một chút:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!