Các thành viên trong công ty của Dật Lan cực kỳ phấn khởi khi được biết tập đoàn Thân thị sẽ góp vốn để đầu tư vào hạng mục phát triển kỹ thuật 3D trong kỹ xảo điện ảnh vào công ty.
Khởi đầu dự án, Dật Lan sẽ sang New Zealand khoảng một năm vừa học vừa tìm hiểu tình hình trước, au đó anh được ủy quyền đại diện cho tập đoàn Thân thị ký hợp đồng với đối tác về việc đào tạo nhân lực và chuyển giao công nghệ cho Công ty Kỹ thuật phần mềm Mặt trời của Dật Lan.
Nhiệm vụ của Dật Lan khá nặng nề, do đó trước khi Dật Lan lên đường Thân Tống Hạo đã nói chuyện với con trai rất lâu về định hướng phát triển của công ty, yêu cầu Dật Lan phải chuyên tâm học và nghiên cứu để nắm vững tối đa kiến thức kỹ thuật thực hiện kỹ xảo, đây là công việc hoàn toàn mới mẻ, từng bước đi cần hết sức thận trọng.
Thân Tống Hạo nắm lấy bờ vai của con trai, nhìn thẳng vào mắt Dật Lan nói nghiêm nghị: "Con trai, ba tin rằng, với khả năng và sự nhạy bén của con chắc chắn dự án của chúng ta sẽ thành công.
Ba nhắc lại với con: tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, nhưng lúc nào con cũng phải giữ cho trái tim mình luôn nóng, nhưng lại phải giữ cho đầu óc mình thật lạnh.
Có vậy mọi việc muốn làm mới được trọn vẹn.
Con cứ yên tâm chuyên tâm vào học hành, mọi việc khác ở nhà đã có ba mẹ...! dღđ☆L☆qღđ Ba rất tin tưởng ở con!" Anh vỗ vỗ vai con trai, nở nụ cười đầy khích lệ.
Dật Lan đã lên đường sang New Zealand với một tâm trạng vừa vui vừa buồn như vậy.
Sau khi thu xếp ổn định việc ăn ở, học hành của mình ở New Zealand xong xuôi, Dật Lan gọi điện về nhà báo tin cho ba mẹ yên tâm.
Anh gọi điện cho Thiên Ái nhưng cô không bắt máy.
Anh gọi lại cho cô tới mấy lần, nhưng lần nào cũng vậy, đáp lại sự mong đợi của anh chỉ là tiếng chuông báo chờ điện thoại, sau đó là tín hiệu báo ngắt.
Cuộc gọi sau cùng anh nghe thấy lời thông báo nhắc nhở "Số điện thoại bạn cần liên lạc đã tắt máy!"
Anh cúp điện thoại, lòng chợt trùng xuống...! Ái Ái, em có biết rằng anh rất nhớ em hay không? Ở nơi xa lạ này anh mong chờ được nghe thấy giọng nói của em biết bao...! Sao em lại không nhận cuộc gọi của anh, em giận anh nhiều thế sao???
Cảm giác đơn độc chợt bao trùm trong anh, gương mặt khôi ngô tuấn tú chợt nhuốm sắc u buồn, nhưng chỉ thoáng sau anh đã khôi phục lại vẻ mặt phóng đãng bất cần đời vốn có của mình
Hàng tuần Dật Lan đều gọi điện về nhà hỏi thăm ba mẹ.
Qua cuộc những cuộc chuyện trò với mẹ, anh cũng phần nào nắm được những thay đổi của Thiên Ái.
Hoan Nhan biết Thiên Ái không muốn nhận điện thoại của Dật Lan, cô cũng đã nhiều lần khéo léo gợi mở, hỏi dò con gái, nhưng Thiên Ái chỉ đáp lại ngắn gọn: "Mẹ con đang bận lo cho kỳ thi cuối kỳ nên không có thời gian để nghe anh ấy dông dài đâu!"
Trước sự kiên quyết của con gái, Hoan Nhan đành lựa lời nói an ủi với Dật Lan, khuyên con trai cứ yên tâm học hành, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên.
Cô không tin Ái Ái lại có thể vô tình với Dật Lan mãi được, chỉ là bây giờ con bé còn đang trong giai đoạn hoàn thiện tính cách, do vậy cần phải cho con gái thời gian để ổn định cảm xúc của mình, rồi sẽ đến lúc Thiên Ái sẽ nhận ra đâu là tình cảm thực của mình.
Thời gian cứ thế trôi đi, Thiên Ái vẫn giấu kín tâm sự trong vẻ ngoài luôn vui vẻ, bận rộn, chỉ có cô mới biết trong lòng mình đang buồn bã ra sao.
Những mâu thuẫn nội tâm luôn giằng xé trong tâm trí cô mỗi khi đêm về.
Cô không phủ nhận mình rất nhớ anh Hai, rất muốn được nghe thấy giọng nói của anh, nhưng cô lại sợ rằng khi nghe thấy tiếng anh nói, cô không kìm được lòng sẽ bộc lộ ra hết những tâm tư sâu kín mà cô vẫn luôn cất giấu kỹ trong lòng.
Cô sợ rằng, sau khi biết được tâm tình của cô, anh sẽ dùng ngữ điệu ôn nhu của mình mà nói với cô rằng: "Thiên Ái, rất xin lỗi, anh vẫn luôn chỉ coi em là một người em gái mà thôi..."
Do vậy, cô thà làm con rùa rụt cổ, giấu kín thân mình trong chiếc mai cứng xù xì để bảo vệ trái tim yếu ớt của cô, một mình âm thầm với những tâm sự không thể bày tỏ cùng ai...
Đã nhiều lần mẹ nhắc nhở cô gọi điện hỏi thăm anh Hai, đó là một việc nên làm của một người em gái với anh trai mình ở xa, cho dù Dật Lan chỉ là anh trai nuôi của cô.
Nhưng cô lại không thể nghe lời mẹ...! Cô không chịu gọi đi, nhưng anh gọi điện về nhà muốn gặp cô, cô vẫn dứt khoát từ chối không nghe.
Cô muốn giữ lại sự kiêu hãnh cho mình, cho dù trong lòng cô đang dậy sóng.
Sau đó, mẹ tuyệt nhiên không bảo cô gọi điện cho anh Hai nữa.
Hôm nay là sinh nhật anh, đã hơn năm tháng rồi cô không được nghe thấy giọng nói của anh.
Ngồi bên ô cửa sổ trong phòng của mình, cầm chiếc di động trong tay, bất giác, ngón tay cô thoăn thoắt bấm dãy số điện thoại quen thuộc, nhưng đến lúc nhấn phím gọi đi cô lại trù trừ, có nên gọi cho anh không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!